Chuyển tâm chuyển nhà

29 November 2007

Mot chut ve qua khu

Tôi đang nghe bản nhạc Cry on my shoulder bỗng dưng nhớ đến chị. Chị ấy đang ở Nha Trang. Lí do vì sao tôi nhớ đến chị khi nghe bản nhạc đó đơn giản thôi. Đó là nhạc chuông điện thoại của chị, tôi rất thích bài hát đó. Mỗi lần nhạc chuông vang lên, tôi lại nhẩm theo bài hát đó, và bây giờ cũng vậy. Nhưng bài hát vang lên không phải từ điện thoại của chị mà từ cái máy tính của tôi. Chỉ vậy thôi mà cũng làm tôi nhớ đến chị sao? Tự nhiên tôi nghĩ đến những lúc tôi đi siêu thị với chị, chị thật tiết kiệm, chẳng như tôi, thích gì là mua đó. Rồi nhớ đến lúc chúng tôi đi Phú Quốc, vui thật! Cũng nhớ đến lúc tôi bị chị cằn nhằn vì ăn ở bê bối. Cứ thế thời gian trôi qua, chị đã không còn bên tôi. Giờ đây tôi ngủ một mình trên cái giường sao thấy rộng quá. Cũng như lúc chị còn ở với tôi, tôi chỉ nằm một bên chiếc giường, còn một bên thì trống hoắc đang chờ chị trở lại.

Thôi nào, chị ấy sẽ không trở lại nữa đâu! Chị ấy không thích hợp với cuộc sống ở đất Sài thành này, chị đã lựa chọn con đường đi cho mình. Chị không ở đây là một cơ hội cho mình để mình có khả năng tự lập hơn thôi mà, mình sẽ không dựa dẫm vào chị nữa. Mình phải nấu ăn, phải dọn dẹp nhà, phải đi chợ nữa. Thời gian của mình sẽ bận gấp đôi, nhưng rồi sẽ quen thôi mà. Một ngày ngủ 6 tiếng là đủ rồi, mình sẽ giảm cân. Hìhìhì. Tuy đã quen rồi nhưng đôi khi vẫn thấy đuối lắm, những lúc đó thật đau đầu, mỏi lưng vì cả ngày không được nằm. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, mình vẫn lo một ngày 2 bữa đầy đủ, công việc nhà vẫn bình thường. Phải cố thôi, và cuộc sống của tôi sẽ không có chuyện gì bất ổn cả. Gặp khó khăn vẫn vui tươi là vậy mà. Đó chỉ là một chút thử thách nhỏ mà tôi cần phải vượt qua, tôi sẽ cố. Sẽ cố hết sức!

09 November 2007

Fishthreetails

Vậy là cũng đến ngày kỉ niệm 17 năm fishthreetails ra đời. Tôi nhớ năm ngoái tôi đã tự tay làm tấm thiệp tặng F, vậy mà lại nhớ lộn ngày. Rút kinh nghiệm năm ngoái, năm nay không làm thiệp nữa, sẽ có một món quà khác. Hồi đó, tôi cũng chỉ quen F khoảng 4 tháng thôi. Bây giờ thấm thoát đã hơn một năm trải qua nhiều kỉ niệm không thể quên được khi chúng tôi cùng ở trong một gia đình lớn là thiếu đoàn Trường Sơn. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp F là trong tôi có cảm giác cô bạn này là người chững chạc và hơi … dữ khi tôi nhìn vào mặt F. Cho tới bây giờ thì mới biết mình chỉ đúng 50%. Cô bạn ấy chững chạc và chẳng dữ chút nào, ngược lại, F nói chuyện rất dễ gây cười cho người khác. Thật là tức mỗi khi F chọc tôi là một con bé lùn, rồi lại bị làm “cối giã gạo” trong kì trại HB khi tôi vừa bước chân vào khu đất trại. Hic hà…! “Này con F kia, đừng tưởng mi to hơn ta là ăn hiếp nha.”
Đó là một chút suy nghĩ của tui về bà đó, còn nhiều nữa, nhưng không thể bật mí được đâu. Nói thế là nhiều rồi, nói them chắc tui sống không yên với bà. Hahaha…F ơi, tui chúc bà sinh nhật vui vẻ nhá. Chúc bà mọi điều tốt đẹp nhất.

19 October 2007

hom nay 19/10 sinh nhat bo

Hom nay sinh nhat bo ma ko biet noi cau chuc mung hay tang qua bo gi ca. Cung buon that, nhung hoi gio minh ko quen voi viec do. Thuc ra thi nam nay la nam dau tien minh biet den ngay sinh cua bo, may la co de nha('c nho*? trong dt, chu ko la cung ko nho'. Chang de y ngay thang gi ca, thoi gian no cu troi nhanh.
Doi voi minh, suc khoe cua bo la quan trong nhat, mong bo luon khoe manh, benh Gout cua bo se ko lam bo dau chan nua. Dao nay nhin bo om hon truoc nhieu lam, minh thi chang cham soc bo duoc nhieu, mot ngay gap nhau khong biet co duoc 1 tieng hay ko nua.
Dieu thu 2 minh mong bo se co the lam cong viec bo yeu thich trong thoi gian dai nua.
Ve phan minh thi minh se co gang ko de bo phai lo nhieu ve dua con gai nhieu thieu sot nay nua. Tu hua ko biet bao nhieu lan roi ma van bi no la hoai. Chan ghe!
Chuc bo mot ngay vui ve!

09 October 2007

To'an Tra'ng Ho`ang Lien Son (6/10)

Chu nhat vua roi 6/10, thieu doan Truong Son minh vua thanh lap mot to'an Tra'ng ten la Hoa`ng Lien Son, cai ten dep do chu. Va...bay gio minh da la mot Tra'ng Sinh, tha^`m tu hao ve minh de tu. an ui vi minh biet minh chua thuc su xung dang voi dieu do. Nhung minh se co gang het suc, Trang Sinh co nghia la minh da truong thanh, minh da la nguoi cua xa hoi, trach nhiem se nang hon truoc, va minh da san sang cho nhung thu thach truoc mat..

Trung thu năm nay tôi chỉ ở nhà. Đi học về lúc 5g30 chiều, nấu ăn, ăn cơm là mệt lả người. Cặp mắt không thể mở lên được, tay chân mệt mỏi không muốn rửa chén. Nhìn thấy đống xoong nồi, chén bát để đó, chán ngán quá...! Nằm dài ra giường ngủ lúc nào không biết. Bố đi làm về, gọi dậy. Cảm giác như bị đánh thức khi đang ngủ say thật là khó chịu, cặp mắt nặng trĩu. Mới đó mà 8g15 rồi. Nghe tin ông anh họ sắp lấy vợ thấy mừng cho ổng và người dì đã lớn tuổi của tôi nữa. Tôi thấy thương dì quá, sau khi mẹ tôi mất, dì già và yếu đi hẳn. Nhà tôi và dì cạnh nhau, sáng nào mẹ tôi cũng đi tập thể dục với dì từ khi gà còn chưa gáy, rồi đi chợ nữa, 2 chị em có nhau, bây giờ chỉ có mình dì. Mỗi lần về Nha Trang, tôi nhìn dì lại thấy lo. Dì ốm đi nhiều, nếp nhăn trên mặt hiện rõ hơn. Thương dì quá! Cái tin mừng đó chỉ nằm trong đầu tôi ít phút. Điện thoại bố reo lên, chị P gọi. Một tin buồn, tin buồn này làm tôi nhớ đến mẹ, nhớ đến lý do mẹ tôi ra đi...Chuyện là...chị họ tôi (cũng là con của dì tôi) vừa sinh một đứa bé trai nhưng ... đứa bé đó đã ... không thể sống vì quá yếu và 1 phần là do sự thiếu trách nhiệm của bác sĩ.
Lại là cái bệnh viện Quân y 87 ở Nha Trang, thật đáng nguyền rủa đám bác sĩ không có đạo đức nghề nghiệp. Một phút chủ quan mà mất đi một tính mạng người có phải là ác hay không? Nước mắt lại chảy ra trên đôi má tôi. Mẹ tôi...cũng chết vì đám bác sĩ đó, cũng bệnh viện đó. Con người ta sắp chết đến nơi rồi, vậy mà đám bác sĩ đó cứ nói là không sao, cứ nằm nghỉ đi. Nghe vậy sao được, khi chính bệnh nhân đang tự cảm nhận được cơ thể mình đang chết vì tê liệt từ chân trở lên? Tại sao lại vậy? Tại sao lũ người đó có thể ăn mừng vì vừa nhận được bằng khen gì gì đó về công tác tốt của bệnh viện mà quên đi công việc của họ? Liệu cái bằng khen đó có còn giá trị gì nữa hay không? Không biết đã có bao nhiêu nạn nhân cho cái bệnh viện đó. Thật buồn! Buồn cho đứa bé, buồn cho chị tôi, buồn cho cả gia đình dì tôi, buồn cho những nạn nhân chết vì sự thiếu trách nhiệm của đám bác sĩ ở bệnh viện đó.
Chị tôi sẽ như thế nào khi biết con mình đã chết? Cảm giác người mẹ mất đi đứa con mình chưa kịp biết mặt sẽ đau đớn tột cùng so với khi tôi mất mẹ. Tôi đã từng xem những bộ phim có trường hợp như thế này, thấy các bà mẹ mất con thật là đáng thương. Nhưng với cuộc sống thật và chuyện thật như thế này thì tôi không thể tưởng tượng được rằng chị tôi sẽ như thế nào. Tôi chỉ biết than rằng: "Bệnh viện ơi là bệnh viện".
Cho đến bây giờ thì đứa bé đó đã được hỏa táng và đưa lên chùa. Cầu cho linh hồn bé được yên nghỉ. Mẹ nó vẫn chưa biêt gì cả, vẫn tưởng con mình sức khỏe yếu nên đưa về bệnh viện tỉnh Khánh Hòa chăm sóc. Khi mẹ nó biết chuyện thì ra sao đây?

22 September 2007

Trai HB 30/8

Trời tờ mờ sáng, Hạ và Q đi về thành phố, tôi và Phương ngủ được 1 tiếng...Định ngủ tiếp nhưng bị lôi đầu dậy để chuẩn bị làm lễ tuyên hứa. Lần này tuyên hứa giữa một bãi cỏ dại, kiến và tổng hợp các loại côn trùng, chị NT làm chủ trì sau 3 năm vắng bóng.

Buổi sáng hôm đó bộn bề công việc. Rửa đống xoong nồi của Thiếu đoàn từ đêm qua, nhờ chà nhọ nồi nên cái chân của mình “chớm nở” những “bông hoa nhỏ” màu đen. Ôi chao! nước, nhọ nồi, xà bông cứ thế bắn tung tóe lên áo quân, tay chân. Móng tay đứa nào cũng được sơn một màu đen bóng của nhọ nồi và dầu ăn. Thấy nản quá, tôi chuồn lẹ về làm bà chị nuôi của đội, nhóm bếp nấu bữa sáng nhưng thất bại, thế là chuyển sang dùng bếp cồn. Chưa bao giờ như cái ngày hôm đó cả, bắp xào hành, cá viên chiên, khoai tây chiên đang chờ, vậy mà hết dầu ăn, cồn khô và dầu hôi cũng phải đi xin đi mượn từ các đội. Thảm...! Tội nghiệp mấy đội sinh của mình, mọi người ăn sáng cả rồi, còn tụi nó thì phải dọn dẹp lều rồi cả dọn chạn bếp và bàn ăn trong khi bụng chẳng có gì.

Áh! Mừng ghê! Bắp xào ngon, cá viên cũng ngon, khoai tây chiên thì nát bét ra rồi... Hix! Ăn chưa no thì mọi người chuẩn bị đi giao lưu. Trước hết mình phải rửa sạch “bông hoa nhỏ” trên chân đã.

Đi thăm gian hàng của các Đoàn khác thấy gian hàng bán vòng đeo tay và dây đeo điện thoại “Made in tự tui” của Thiếu đoàn mình hoành tráng ghê. Rẻ, đẹp nên người bu đông như kiến. Giao lưu với mọi người, chơi những trò chơi “hay tuyệt” và cũng “có duyên” thấy ghê luôn. Chưa bao giờ chơi mấy trò nhảm như vậy, nhảm còn hơn 1 số trò của chị Bô nữa. Quanh qua quẩn lại chẳng biết đi đâu. Nhìn cái trò ròng rọc của Yên Thế zui quá àh mà toàn con trai, mình con gái ai lại chơi.

Đi ăn trưa rồi về dọn lều. Sâu róm nhiều kinh khủng, kiến thì con nào con nấy to hơn con ruồi nữa, bọn chúng cứ thế mà dung dăng dung dẻ bò trên lều và mấy tấm bạt. Cho đến khi Mosfly ra tay thì chúng rớt đành đạch dưới đất nhìn thấy “thương”. Xếp lều, xếp bạt, cột cây và nẹp lại. Bị chị Thiện “cóc” 1 cái lên đầu vì cái tội không biết cột cây đúng cách. Hahaha, bị “cóc” nhưng mà học được cái gì đó là được rồi.

Trời mưa càng ngày càng lớn, trong lòng thì bực bội vì mất nhiều đồ quá. Loanh quanh trên cái nhà sàn, và nhận được tin mừng... “Thiếu đoàn Trường Sơn giành được cờ danh dự” Áh mừng quá! Ai cũng hí hửng, cầu trời ngưng mưa để chào cờ bế mạc trại, để được biết cái cảm giác vinh dự và hân hoan khi nhận được cờ danh dự. Vậy mà đám thiếu nam của Sài Gòn dám nói 1 câu chắc cú trước khi chơi trò chơi lớn: “Thiếu nữ bị đá ra, xiềng”. Sock quá, thiếu nữ Trường Sơn không dễ dàng đâu nhá. Và kết quả là gì..? Thiếu đoàn Trường Sơn được nhận cờ danh dự đó nha! Trời cứ mưa, và không chào cờ được, ngậm ngùi chuẩn bị đồ lên xe về thành phố.

Ngồi trên xe, mệt, buồn ngủ và bỏ qua cái chuyện vẽ đường đi từ Long Thành về thành phố để kháng hạng nhì. Cái đó tính sau, phải ngủ cho đã mới được. Khi đã vào thành phố thì trên xe không còn tiếng nói cười nữa mà chỉ có những tiếng hát. Không khí tưng bừng hẳn lên, ai cũng khan tiếng vậy mà hát rất khí thế, dường như con đường Lê Thánh Tôn nhộn nhịp hẳn lên với tiếng hát của chúng tôi. Xe đến nơi và chúng tôi chia tay nhau, hẹn cuối tuần sẽ gặp nhau như thường lệ. “Đúng là...mình đã học được nhiều điều sau kì trại này. Mình sẽ chẳng bao giờ quên cả.”

18 September 2007

dem 29/7 trai HB

Kì trại này có 3 ngày 2 đêm mà chẳng đêm nào có lửa trại và trò chơi đêm cả. Tại sao cả tuần nắng nóng như vậy, đến cuối tuần trời mưa tầm tã không muốn dứt? Trời chập choạng tối, tôi và 1 số người lo việc cơm nước cho cả Thiếu đoàn, những người còn lại thì vẫn đào mương thoát nước. Thức ăn hơi nhiều để chuẩn bị 1 bữa tối cho Thiếu đoàn. Bữa tối thịnh soạn với nhiều món rau và 2 con cá lóc chiên. Trời bên ngoài lạnh và mưa lớn, chúng tôi ngồi trên 1 nhà sàn ăn cơm, nhưng...chị Thiện không ăn. Chị chỉ ngồi 1 chỗ nhìn mọi người với ánh mắt mệt mỏi, giọng nói khàn không ra tiếng. Tôi có nói thế nào thì chị cũng không ăn, và tôi buồn vì điều đó.

Đêm hôm đó sao thấy dài quá, đi với chị Thiện ra bên ngoài, lại gặp đám Sài Gòn mà lúc chiều tôi đã đụng độ. Chúng nhìn tôi 1 cách kì lạ, chúng nhớ mặt tôi, và có lẽ chúng đang buồn cười vì bộ đồ của tôi. Trời lạnh, áo lạnh trùm đầu nhưng lại mặc với cái quần đùi, ngộ thật hen! Tôi cũng chẳng quan tâm đến chúng nữa, HĐS như chúng thì thật đáng buồn. Về đến lều Hươu, nhận ra bé N có vẻ sắp bệnh. May lúc đó có Efferalgan nên cho bé uống đỡ rồi tiếp tục theo dõi, cố gắng làm cho bé ấm lên. Cả đội ở trong lều với bé cho đến khi đi tịnh tâm. Đêm đó làm lễ tịnh tâm cho 3 người, trong đó có chị Trang của đội tôi. Lần này, tôi lại học thêm 1 số điều từ Trưởng, mỗi lần tịnh tâm là mỗi lần nhìn lại mình, chẳng đêm nào giống nhau cả. Chỉ giống nhau 1 điều là lúc nào tôi cũng buồn ngủ...! Ngồi giữa chị Thiện và nhỏ Phương thì chẳng yên thân được, không được nhắm mắt đã đành, lại còn bị bắt tự nhận xét về mình nữa chứ. Bắt đầu từ đó, tôi thắc mắc tại sao chị Ngàn Thương lại nhận xét mình là 1 người đặc biệt qua những hành động chị thấy tôi làm ở trại. Tôi không đáng để chị nhận xét vậy đâu. Như mọi lần thì sau khi dạy cho các bạn tịnh tâm bài ca Tuyên hứa thì tất cả mọi người về lều. Vì bé N bị bệnh nên tôi phải ở lại lều, Phương và Hạ đi họp. Đầu bé N càng ngày càng nóng, người nó run cầm cập. Thật sự thì đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc cho người bệnh, tôi chẳng quen với việc này và rất lo cho bé. Tôi cho bé mặc 2 cái áo thun, 2 áo khoác, 3 cái mền, chân mang 2 đôi vớ, đắp khăn ướt lên trán cho bé. Nghĩ... "Đắp nhiều mền, mặc nhiều áo vậy không biết con bé có ngộp không nhỉ, mà thấy nó vẫn run". Một điều lạ là tay chân bé không nóng, không lạnh mà vẫn mát như người bình thường. Tôi nằm ôm con bé, truyền hơi ấm từ mình sang nó, chợt nghĩ một điều... “Không biết bộ đồ con bé mặc có ướt không, nếu vậy thì rất nguy hiểm". Tôi đỡ bé dậy, thay hết quần áo cho bé mới biết, 2 cái áo nó mặc từ chiều đều ướt cả. Tôi thật ngốc, tại sao không nghĩ ra chuyện này từ lúc đầu. Tôi thoa dầu sau lưng, bàn chân và 2 bên thái dương cho bé. Con bé chợt xin tôi cho đi toilet nhưng trời vừa tối, đường vừa xa, thời tiết lại lạnh, con bé mà đi lúc này thì thật không an tâm. Tôi dẫn con bé qua khu đất đối diện. Xong xuôi đâu đó, tôi mới nghĩ ra vì sao con bé lại run nhiều như vậy,... Tôi đã an tâm phần nào về bé và không còn lo lắng nữa. Cho đến khi mọi người đi họp về, chúng tôi lại bày ra cái trò ăn đêm với Snack và cơm cháy. Trời đã hết mưa nhưng đất xung quanh đều đã ngập nước, xem như kế hoạch thức hiện 1 cái party hoành tráng với khoai tây chiên, cá viên chiên, bắp xào và cả khoai lang nướng của Hươu coi như thất bại. Nhưng điều chắc chắn là sẽ ngủ từ 1 đến 2 tiếng là cùng, đi trại mà ngủ nhiều thì ở nhà tốt hơn.

Đêm hôm đó là 1 đêm khó quên, tôi, nhỏ Phương và Q (Thỏ) ngồi tâm sự cũng không ít. Nói hết chuyện này đến chuyện kia, chuyện học hành, trường lớp, tình cảm, gia đì
nh...Tôi luôn là đứa ít nói nhất mà chỉ thích nghe thôi. Q đã khuyên tôi rất nhiều để có thể làm tôi và ba tôi xích lại gần nhau hơn, nào là hãy tặng quà sinh nhật cho ba nè, lâu lâu ôm ba 1 cái chắc chắn sẽ làm ba bất ngờ, hoặc là viết những gì mình nghĩ về ba ra giấy rồi gửi cho ba. Ôi! Sao người ta có thể làm
điều đó mà tôi lại không nhỉ, tôi đã từng nghĩ đến nhưng nó khó quá. Tôi tự xấu hổ cho bản thân mình. Rồi lại có 1 chuyện mà chúng tôi quan tâm và đáng lo nữa. Chị Thiện cứng đầu, không chịu vào trong với chúng tôi mà nằm phơi người giữa trời sương gió lạnh trong khi cái giọng thì tắt tiếng rồi. Lại thêm cái bệnh gan của chị nữa, 3 đứa chúng tôi nghi ngại về căn bệnh đó của chị, chị chẳng bao giờ chịu nghe ai nói cả. Phải làm sao đây?

15 September 2007

Trại HB Long Thanh 29/7 - - first day

Buổi sáng, ba đưa tôi ra bến xe miền Đông và bắt 1 chiếc xe đến Vũng Tàu, tôi sẽ dừng lại tại khu Bò sữa Long Thành. Chị Thiện và nhỏ Phương ra cổng rước tôi vào khu đất trại. Thấy vui làm sao. Vừa đến đất trại lại vội thay đồng phục HĐ để chuẩn bị đón các Trưởng vào thăm khu đất trại của đội. Các Trưởng cũng hài lòng lắm.
Lần này tôi được chị Thiện và nhỏ Phương chào đón bằng việc kéo tôi bò lê bò lết trên đất, rồi thân thể tôi như 1 cái chày giã gạo, cứ thế mà nâng lên rồi lại thả phịch xuống đất. Trời ơi, đón tiếp kiểu này đây ư? Aó quần dính toàn đất bùn do trận mưa đêm qua. Mấy người ác quá, khó khăn lắm mới được đi trại, vậy mà...Hức!
Đã đến tiết mục mình thích nhất rồi, tập hợp chuẩn bị chơi trò chơi lớn. Tập hợp tất cả các đội ngành thiếu, các đội bốc thăm xem thử mình ở nhóm nào. Có tất cả 6 nhóm. Nhìn các thiếu nam có dân số hùng hậu quá, nhưng các thiếu nữ TS vẫn không hề sợ chút nào. Thật là bực tức khi nghe đám thiếu nam của SG đứng sau lưng nói 1 câu sock hàng “Thiếu nữ bị đã ra, xiềng”. Hướng đạo mà vậy sao, đây chỉ là 1 cuộc chơi, đâu cần phải so đo như vậy chứ, cho dù là ai thì chuyện thắng thua cũng chỉ bình thường thôi mà. Tại sao lại nói vậy? Đội của tôi qua trạm quan sát, ca hát, morse và ráp cây nhanh hơn các đội khác, nhưng ở cái trò lego thì bó tay. Cũng cố gắng xếp hết mấy mảnh để thành hình chữ nhật nhưng mà...cũng phải pó tay thôi. Mất thời gian nhiều cho lego nhưng kết quả không tốt, qua trạm cuối cùng là trò tàu bay. Thú vị lắm đó. Mai ném được 5 trái chôm chôm vào cái giỏ đó nha. Kết quả không mĩ mãn. Thằng cha đứng cầm cái giỏ chơi ăn gian quá chừng, nó thấy mình ném được nhiều là nó dịch chuyển cái giỏ làm mình mất phương hướng. Đáng lẽ là nhiều hơn chứ không phải là 5 đâu. Như vậy là quá ít so với đám thiếu nam, nhưng so với thiếu nữ thì nhiều nhất rồi. cũng cười một cái an ủi. Mà qua trò này, công nhận thấy tụi SG toàn con trai không àh mà siết dây không chặt gì hết. Nối cây mà không chịu làm nút khóa, cái tàu bay lỏng lẹt, cứ sửa hoài. Lại còn thiên vị cho cái đám con gái bên Đạo của nó nữa chứ. Chẳng fairplay chút nào. Trò chơi lớn kì này thú vị thật, nhiều trò mới, tiếc là không có giải mật thư.
Quay qua quay lại, đã đến giờ mình phải làm nhiệm vụ ... nấu cơm cho đội. Không hiểu sao hôm đó lại lười ghê luôn, chẳng muốn làm gì hết í. Thế nhưng rồi mọi việc cũng xong, nấu cũng nhanh và cũng ngon nữa. Hahaha... Đến chiều, họp tất cả các đội ngành thiếu lại, chuẩn bị chơi trò bắt cá. Nghe coi bộ khó với tụi con gái chúng mình. Đội Hươu tổng cộng danh số có thể chơi trò này chỉ có 4 người, nhưng thực chất chỉ là 3 (tôi, Hạ và Phương). Với danh số như vậy có phần thiếu hụt so với các đội khác. Mỗi lần bắt là 1 nhóm gồm khoảng 4 đội và chỉ có 1 con cá. Mấy thiếu nam tướng đứa nào cũng to tê, 4 đứa con gái đội tôi chẳng có cơ hội bắt. Tức nhất là 2 lần bắt được cái đuôi con cá rồi mà cái thằng nào đó tự nhiên làm động nước, thế là con cá bơi đi tuốt. Bực bội. Sau mấy lần nhảy xuống hồ và cả đội cố gắng hết sức thì cũng bắt được 1 con dành cho đội Hươu và 1 con cho đội Sóc. Trường Sơn cũng giỏi đó chứ. Chỉ có 4 đội mà hết 2 đội bắt được cá rồi. Hahhaa.
Mùi cá tanh, nhảy qua hồ bơi tắm. Cái hồ này không sâu, mình không lo bị xô xuống hồ 1m70 nữa, vì mình biết bơi rồi mà. Hahahaha. Vừa đi tắm lại thì trời đổ mưa, cuối cùng tắm mà chẳng thay áo quần sạch rồi chạy về đất trại lo cho cái lều. Lều đội tôi nằm ngay vũng đất thấp, nước dễ vào lều. Vậy là đầu đội mưa, chân đạp bùn, tay xới đất đắp cao quanh lều. Rồi lại cũng cái tay nhổ cỏ, xới đất thành nhiều đường cho nước mưa đi theo chảy ra đường. Chị em vừa làm vừa hát, làm giảm đi cái mệt và sung sức hơn nữa. Nó cũng làm ta quên đi cái lạnh khi đứng giữa trời mưa. Vậy là trời mưa như trút nước cho đến tối. Đến bây giờ mới giật mình nhớ ra, lúc chiều thì bốc đất bằng tay, rồi sau đó lại nấu ăn cho thiếu đoàn. Đúng là đi trại. Mình rút ra được 1 điều, sau khi đi hướng đạo thấy mình ở dơ hơn trước (hihihi). Nhưng mà rồi chẳng sao cả, có ai bị đau bụng gì đâu. Vậy là mừng rồi.

14 September 2007

vui nhu me di cho*. ve

Hôm nay trong tiết văn, tôi có nghe một câu nói “vui như mẹ đi chợ về”. Lâu rồi không nghe câu này mà cũng lâu rồi không có cảm giác này. Đúng là từ nhỏ đến lớn, mỗi khi mẹ đi chợ về là tôi đều hỏi mẹ “Mẹ có mua gì cho con không?”. Có thì con vui, không thì mặt con lại sụ xuống lủi thủi đi chỗ khác. Đến 14 tuổi vẫn còn như vậy, nhưng từ ngày tôi bước qua tuổi 15 đến nay thì không còn nữa. Nhanh thật, gần 2 năm rồi đấy.

“Mới 2 năm mà sao thấy lâu quá vậy mẹ? Lâu rồi con không thấy mẹ đi chợ, không thấy mẹ đội nón lá, lâu rồi không thấy trên tay mẹ lủng lẳng bịch này bịch nọ nữa, và cũng lâu rồi, con không được mẹ mua quà vặt mỗi khi mẹ đi chợ nữa, mẹ ạh. Mẹ thường mua gì cho con nhỉ, con vẫn nhớ. Mẹ hay mua trái cây cho con, mẹ mua chè. Mẹ cũng mua những thứ con không thích, những thứ đó con không ăn, mẹ lại giận. Con thường giành ăn với mẹ, nhất là bưởi, mẹ còn nhớ không? Mẹ chia mỗi đứa 2 múi, còn lại mẹ ăn, mỗi ngày mẹ ăn những 2-3 trái, mẹ ăn vì bệnh của mẹ, bưởi giúp hạ huyết áp mà. Từ ngày mẹ đi, con không còn thích ăn bưởi như trước nữa, con chẳng muốn ăn đâu mẹ ạh. Bố hỏi tại sao hồi trước con hay giành với mẹ mà bây giờ lại không chịu ăn, con chẳng biết vì sao nữa mẹ ơi...Con thường mua bưởi về cúng mẹ, cúng xong rồi lại để đấy, để lâu rồi, bố nhắc mấy lần mới cắt ra.”

Lâu rồi không được như vậy nữa, hôm nay nghe câu nói đó, lòng tôi tự nhiên nhớ về mẹ. Tôi buồn vì không được như vậy nữa. Buồn vì mẹ không còn bên tôi, không đi chợ như trước và tôi không có quà vặt nữa. Người lo bữa ăn bây giờ không là mẹ mà là tôi. Thay vì đi chợ, tôi lại đi siêu thị. Đi siêu thị, tôi cũng nhớ về mẹ nhiều lắm. Nhớ mỗi lần đi siêu thị với mẹ, tôi đều xin mẹ mua một bị Snack, mẹ hay nhăn mặt “Cái đó bổ ích gì mà ăn” nhưng rồi cũng cho, không thấy tôi xin mẹ lại hỏi “Không mua bánh nữa àh”. Nay tôi đã lớn, tôi không thích ăn những thứ đó nữa, đúng là những thứ đó chẳng bổ ích gì cho sức khỏe cả. Có đi chợ, tôi mới biết được nỗi khổ của người đi chợ lo bếp núc. Chẳng biết ăn gì, cứ mấy món làm đi làm lại bắt chán, nấu ra thì người này nói thế này, người khác nói thế kia. Hồi trước mẹ cũng chỉ nấu có mấy món rồi đổi tới đổi lui cũng chỉ có vậy. Tôi đâu hiểu được lòng mẹ lúc đó. “Mẹ buồn lắm khi con không muốn ăn những món đó phải không mẹ?”

Cái thời người ta gọi la thời @ này, cảnh đứa con vui mừng khi thấy mẹ đi chợ về không còn nhiều như trước nữa rồi. Những người mẹ của chúng không nhiều thời gian để làm việc đó, mỗi ngày đi chợ suy nghĩ hôm nay sẽ ăn gì cũng khó lắm rồi, vả lại chắc những người mẹ ấy cũng không nghĩ đến việc mua gì đó cho con. Thật là nhiều lí do. Tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ bây giờ không được biết cảm giác vui mừng khi thấy mẹ đi chợ về và mua cho nó 1 thứ gì đó cho dù chỉ là rất nhỏ mà thôi. Chúng nó cũng đi học cả ngày, làm gì thấy được những lúc mẹ chúng đi chợ nhỉ. Thời hiện đại là đâu có nghĩa là cái gì cũng có, vật chất thì tiện nghi nhưng…về tinh thần thì thiếu. Nói thế, nhưng không biết sau này mình có làm được như mẹ mình không nhỉ?

Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá…!

13 September 2007

Chi Thien cua em...! Happy birthday..!



Vậy là chị đã quay lại với chúng tôi, quay lại với Thiếu đoàn Trường Sơn. Hôm nay sinh nhật chị, ngày 13/9, có lẽ chị vui lắm, chị đã chờ đợi cái ngày này lâu rồi và chị đếm từng ngày. Tôi có thể cảm nhận được điều đó từ chị. Món quà của tôi dành cho chị vẫn nằm một chỗ, chủ nhật này gặp lại, tôi sẽ đưa chị. Liệu chị có thích món quà đó không? Liệu chị muốn một món quà về vật chất hay là món quà tinh thần?
Đã lâu rồi, trong blog tôi không còn cái tên Bồ Nông Hiền Hòa hay Bồ Nông mập ù hay chỉ ngắn gọn là chị Bồ Nông nữa. Mà thay vào đó là chị Thiện. Một cái tên thân thiện đối với tôi và tất cả mọi người ở Trường Sơn. Tôi gọi tên chị khi tôi buồn, khi vui tên chị cũng nằm trong lòng tôi. Chị chẳng phải họ hàng thân thích gì với tôi mà sao chị vẫn thường nghe tôi tâm sự và cả khi tôi khóc? Tại sao chị lại có thể thức đến 1g sáng để khuyên nhủ động viên tôi khi tôi cần đến chị? Chị rất nhiều lần nói tôi là con bé bướng bỉnh, lì đến đáng sợ. Mà sao chị lại có thể kiên nhẫn ở cạnh tôi như vậy? Câu trả lời chỉ ngắn gọn vì chị thương tôi, chị thương tất cả các đội sinh của Trường Sơn. Vì chị xem các chị em như những người thân không thể thiếu trong cuộc sống của chị. Chị yêu Hướng Đạo.
Chị - 1 con người tưởng như là mạnh mẽ nhưng thực chất chị rất nhạy cảm và yếu mềm trước những thay đổi cuộc sống. Trước kia, tôi thấy chị hay cười nói thoải mái, nhưng bây giờ tôi mới biết xung quanh chị có rất nhiều điều làm chị suy nghĩ, chị buồn vì gia đình, và buồn cả chính chị nữa. Thiện ơi, em nói vậy có đúng không?
Mong sao ngày của chị sẽ được vui trọn vẹn bên gia đình, có ba, có mẹ, có anh chị em. Có phải đó là điều chị mong ước có được không hả chị? Thiện ơi, chị hãy cố lên nhé! Chị chưa bao giờ làm em thất vọng đâu, đừng nghĩ như vậy nữa nhé. Vì em sẽ luôn hi vọng ở chị, niềm tin của em luôn đặt ở chị. Chị Ca Thương, chị Pô, Phương, Chi, Hạ cũng vậy, mọi người đều yêu quý chị, mọi người biết chị làm được mà. Hãy cố lên! Em và các chị, các đội sinh Trường Sơn luôn bên chị mà...
Sinh nhật vui vẻ nhé chị! Happy birthday to my sister!

07 September 2007

Sáng sớm thức dậy và nghe một câu cảm thán của ba “Trời ơi! Qúa đáng!”. Chỉ có thế thôi, tôi cũng hiểu là chuyện gì đã xảy ra. Mặc dù chưa rõ thế nào nhưng cũng biết là đêm qua các “cậu” đã phá một cái gì đó nên sáng nay ba mới thốt lên như vậy.
Thì ra là các “cậu” khoét trái dưa leo tối qua ba để ra ngoài. Thà như các “cậu” ăn hết trái thì cũng không tức là bao, đằng này cứ ăn 1 chút 1 chút, nhìn thấy ghét. Ngay cả cục xà phòng mà cũng tha đi mất tăm tích rồi.
sáng nào cũng phải quét dọn bãi chiến trường của các “cậu”. Không cần biết sáng hay tối, lúc nào các “cậu” cũng chạy ra chạy vô nhà tôi, nhìn ngứa mắt chịu không được, mà có cái gì để các “cậu” ăn đâu chứ. Hôm trước về Nha Trang, ở nhà tắt hết điện của tủ lạnh, trong nhà không còn cái gì để có thể làm đồ ăn, thùng rác cũng sạch sẽ. Tôi mừng thầm, chắc là 1 tuần không có đồ ăn, các “cậu” sẽ du hí ở nơi khác. Mừng lắm đó. Khi về đến nhà, không thấy các “cậu” đâu, cũng thấy mừng. “Bọn kiến làm gì mà “hành quân” vào tủ lạnh ghê thế không biết?” Nhà mình có cái mùi gì đó thum thủm. Chắc là lâu không mở cửa nên vậy. Trong tủ lạnh có cái vết đen gì đó là bọn kiến cứ bu đen ngay đó. Lau sạch sẽ tủ lạnh, quét lại cái nhà. Nhìn xuống thùng rác, có cặp mắt đen nho nhỏ của con gì đó, 2 cái tai xinh xinh cũng đen nốt. Thôi chết rồi, các “cậu” vẫn chưa đi. “Trời ơi, tao lạy chúng mày, sao còn chưa tha cho tao hả?” Tức tối trong lòng, quyết định phải đi tìm 1 con mèo về nuôi mặc dù từ trước đến giờ không ưa họ nhà mèo cho lắm. Mình cũng thấy thương các “cậu” lắm, nhìn các “cậu” dễ thương làm sao í. Thế nhưng mà các “cậu” chẳng biết điều gì cả, nên phải tìm đến họ nhà mèo thôi. Nhưng biết tìm mèo ở đâu bây giờ. Có ai đâu mà cho, mà mua ở đâu cũng chẳng biết. Trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, người ta bán động vật nhiều lắm, mỗi lần đi ngang là khoái kêu ba mua mà chẳng bao giờ được. Nào là sóc, thỏ, chó, nhất là các “cậu” chuột bạch nữa nè. Vậy đấy, mà không thấy ai bán mèo cả. Hôm trước xuất du ngay tại Tao Đàn, có hội sinh vật cảnh, định vào để mua chú rùa về nuôi nhân tiện tìm con mèo mun, thế nhưng ba không cho vì ba nói nuôi rùa xui lắm. Vậy thì thôi, không cho nuôi rùa cũng chẳng cần phải vào tìm mèo mun làm gì.
Nhưng mà không lẽ cứ để các “cậu” tung hoành ngang dọc thế này mãi sao?


nen bat chuot theo cach nao?




keo dinh chuot ko doc hai, ko gay o nhiem moi truong

1


hay la nho` den ho. nha meo vay

0


ta co the dung ba~y chuot - go'm wa

1





Sign in to vote

28 August 2007

ngay he cuoi cung o Nha Trang



Hom nay minh di an sang ca phe ca phao voi may thang ban than (Son, Thinh, Quan, Phat) va Tien, chi thieu CTri va LTri thoi. Hom nay vui that, lau ngay gap lai may thang ban, luc nao cung cuoi noi vui ve. Tuy chi di 3 ngay nhung ma toi vui lam. Lan nay ve toi da gap duoc nhoc Thinh hoc o NVT ma toi tinh co quen duoc.

Toi nay phai ve lai SG roi, cung buon nhung cuoc vui nao cung phai tan, cuoc doi la vay. Chi biet hi vong lan sau ve NT lai duoc vui ve nhu the nay (khong co ba di theo la vui lam roi). Toi vua di tam bien voi may thang ban ve la vao blog ngay. Cung khung lam do, di tam bien giua trua nang luc 2h roi 3h ve. Da minh cung den lam roi. Thoi ke, vui la chinh, vui la chinh.

May ngay hom nay o NT online khi the luon, buon lai lang thang tren blog cua nguoi ta, nguoi la cung nhu nguoi quen. Roi tinh co biet duoc blog cua 1 phu ta ben Yen The, ai the nhi? Biet ten ma khong biet mat, chang biet do la ai het.

Lat nua minh se len tham me truoc khi di SG, toi nho me lam. Khi di ngang qua nha hang ma nam truoc toi lam sinh nhat cung voi gia dinh, toi nhin vao va nho lai ngay do. Toi goi bua an toi hom do la tiec chia tay, vi chi sau 2 ngay la me toi xa lia the gioi nay. Di tren bai bien NT que minh thay no dep lam sao. Nuoc bien trong vat mot mau xanh duong ma toi rat thich, may xanh hoa binh tu do, toi yeu tu do. Anh nang chieu xuong mat bien nhu nhung vien kim cuong lap lanh trai rong tren mat nuoc xanh trong, doc bo bien la bai cat trang va cong vien cay xanh rat sach se. Nhung khach san 4,5 sao, nha hang lon, bar,... cu the dua nhau moc len, lam cho con duong Tran Phu (duong bie^?) them nguy nga long lay. Gio bien lo^`ng lo^.ng thoi u` u` vao tai, toc bay theo chieu gio. Mat that! O NT, moi khi thay nong, chi viec ra bien, toi se co cam giac thoai mai va mat me co khi lai lanh run nguoi ngay thoi. The roi lai co cai cam giac rin rit tren da do gio bien tao ra. Kho chiu that day, nhung da lau roi toi ko co cam giac do, toi nho no that!

Va lan nay ve, dieu toi suy nghi la lan sau minh ve NT, co nen ru AFat di choi hay ko, 1 con nguoi ban ron voi internet, ru di choi rat hiem khi toi duoc nhan loi. Toi chang biet cau ta co xem toi la 1 nguoi ban hay khong. Toi co nen hay khong?


co nen ru AFat di choi hay khong?




co, vi nen thong cam cho cau ta

1


khong, vi minh co danh du cua minh

1





Sign in to vote

Hoa Bach Hop



Hoa bách hợp là yếu tố chính trong biểu trưng của đa số các tổ chức Hướng đạo, biểu hiện đề tài chính trong Hướng đạo: ngoài trời và hoang dã. Ba cánh hoa hay ba lá tượng trưng cho ba điều trong Lời hứa Hướng đạo (bổn phận đối với Thượng đế và Nhà vua (hoặc đối với Thượng đế và quốc gia tôi), giúp đở mọi người và tuân theo Luật Hướng đạo) rất giống như ba cánh lá của lá ba cánh tượng trưng ba điều trong lời hứa của nữ Hướng đạo. Biểu trưng cũng thường được dùng trên mặt la bàn để đánh dấu hướng bắc, một truyền thống khởi đầu bởi Flavio Gioja. Robert Baden-Powell, người sáng lập ra phong trào Hướng đạo, giải thích rằng Hướng đạo sinh lấy biểu tượng hoa bách hợp từ việc sử dụng trong mặt la bàn bởi vì nó "chỉ đúng hướng (và hướng lên) mà không xoay qua trái hay phải, nếu không thì sẽ đi sai hướng về phía ngược lại".

27 August 2007

Nha Trang - hè trong 3 ngày



Tính đên ngày hôm nay thì mình đi NT được 2 ngày rồi, vui lắm.

Mình đã lên tham mộ mẹ ở trên chùa Long Sơn vào buổi sáng đầu tiên ở NT. Đúng là Đại lễ Vu Lan, người đi chùa đông đúc. Mình thích cái cảm giác lên chùa thăm mẹ lắm, yên bình và có cảm giác có mẹ ở bên cạnh nữa. Chiều hôm qua mình nhí nhảnh đi tắm biển với nhóc Tom lúc 2h đến 4h30 chiều mới mò về nhà. Haha! Mấy tháng rồi mới gặp nhóc Thịnh và Sơn, tụi nó cao thấy kinh luôn. Tụi nó lết đến nhà mình lúc 8g tối và 9g lại mò về nhà. Tội nghiệp 2 nhóc, mình đã đưa cho Thịnh món quà sinh nhật rồi, không biết nó nhận được sẽ nghĩ gì nhỉ?

Ngày hôm nay ngủ dậy lúc 5 g, chờ Afát đến rước đi chơi bóng rổ, thế mà 6h chẳng thấy mặt chàng ta đâu, 6h15 nhận được tin nhắn từ chàng ta với một câu hỏi rất ngây thơ: “Trời mưa sân ướt sao chơi bóng rổ được?”. Tía ơi! Trời mưa từ tối qua rồi, giờ này còn hỏi câu đó. Chắc là ngủ dậy trễ rồi bày đặt hỏi câu đó để có cớ đến trễ. Chắn lắm luôn đó. Theo chương trình định sẵn thì mình sẽ chơi bóng rổ cho đến 7h với Sơn, Thịnh và mấy thằng bạn nhí nhố hồi cấp 2, rồi sau đó cho Afát cơ hội trả nợ bằng 1 tô bún bò. Sau đó nữa thì sẽ đi bơi với Tiên và Quang, Afát chưa kịp rủ nên có muốn đi hay không thì tuỳ. Chàng ta busy thiệt rồi, làm mình và 2 nhóc kia đi buồn quá. Đến 12h30 mới về đến nhà. Kết quả è đen thui như củ khoai lang nướng.

Bây giờ mình ngồi đây viết blog. Lịch trình cho ngày mai là gì vẫn chưa chắc chắn, mọi người đâu phải ai cũng rãnh đâu. Nhưng ngày hôm nay vậy là được rồi..

cai gia phai tra



Nó đã có lần shock như thế này, đã từng buồn như thế này, đã từng khóc nhiều như thế này và đã từng mang bộ mặt của 1 người mất hồn như thế này...Đó là ngày mà cả đời nó không quên, ngày sinh nhật lần 15 của nó và cũng là ngày mẹ nó về cõi vĩnh hằng. Dường như mọi thứ trước mắt nó không còn gì nữa, nó không biết phải bắt đầu từ đâu... Tại sao những ngày quan trọng đối với nó đều bị vỡ kế hoạch trong khi cái ngày đó nó đã chờ đợi trong suốt mấy tháng trời. Ngày sinh nhật buồn vậy đó, và ngày hôm nay, ngày Trại họp bạn, nó đã không thể tham dự. Nó không biết vì sao nó lại khóc nhiều như thế này, đâu phải là nó tiếc 1 kì trại đâu chứ, nhưng vì sao...???? Vì nó đã hi vọng quá nhiều để rồi giờ đây nó lại thất vọng như vậy àh, hay là nó tiếc công mình cố gắng rèn luyện, lo việc cho đội, hay là vì nó nghĩ rằng nó đã bỏ lỡ 1 cuộc vui..?

Ba nó có biết rằng nó đã chờ kì trại này rất lâu rồi và đã chuẩn bị mọi thứ đều hoàn tất cả ngoại trừ việc sắp xếp balô cho bản thân nó. Với cái lòng mong mỏi chờ đợi kì trại 100 năm có 1 lần “Kỉ niệm 100 năm thành lập phong trào Hướng Đạo Thế Giới”, nó trông ngóng từng ngày từng giờ như 1 đứa trẻ trông đến ngày sinh nhật của nó. Cái giá nó phải trả có quá đắt không? Chỉ vì nó lo việc cho đội nhiều hơn cho bản thân nó, ba nó nói: “Cùng mọi người trong 1 tập thể giúp việc cho nhau vậy là tốt nhưng quên mất bản thân mình là 1 điều ngu xuẩn”. Ba nó nói vậy có đúng không? Nó nhớ mãi câu nói đó...9h tối đâu phải là quá trễ cho việc sắp xếp đồ đạc vào balô chứ. Sợ ngủ trễ sáng mai dậy đi trại không được àh, không lẽ cái ngày nó chờ đợi lâu lắm rồi mà nó ngủ nhiều được sao. Nó có thể không ngủ trên đất trại trong 2 ngày mà vẫn chẳng sao cả. Đó là tinh thần chung của những người đi cắm trại thôi, chứ chẳng phải mình nó. Nhưng biết sao được, đó là suy nghĩ của ba nó, nó chẳng thay đổi được đâu. Một người cẩn thận như ba nó thì khó sống với một con bé vụng về như nó lắm.

Thà rằng quyết định không đi trại từ đầu thì có phải tốt hơn không, nó sẽ không khóc nhiều như vậy, nó đã không ngóng chờ buổi sáng tập trung đi trại như thế này, nó đã không chuẩn bị từng li từng tí cho kì trại từ việc cắm sạc điện thoại vì sợ hết pin giữa chừng, rồi thì cắt móng tay để giữ vệ sinh khi đi trại, ghi chép tỉ mỉ những thứ cần mang và những việc cần làm,... mọi việc chuẩn bị đều hoàn hảo cho bản thân nó và cả đội, vậy mà...Ba nó nói thay vì những ngày này đi trại thì bây giờ nó phải suy nghĩ lại những gì mình đã làm. Ba nó thật sai lầm, đầu óc nó sẽ chẳng nghĩ được gì ngoài những hình ảnh tưởng tượng đã ở trong đầu nó rất lâu. Chuyện giữa nó và ba nó chẳng có gì để nghĩ nữa, nó đã quen với cái tình hình 2 cha con không nói với nhau tiếng nào cả ngày rồi. Nó đã suy nghĩ rất nhiều rồi, chẳng cần nghĩ nữa đâu, vô ích. Suy nghĩ nhiều làm gì khi không thể thay đổi tình hình, người ta nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” là vậy. Tính cách 2 ba con luôn đối nghịch nhau, làm sao hợp nhau được, khó tránh khỏi chuyện này chuyện kia lắm.

Chuyện như vậy đó, tiếc thật! Nó đành phải thất hứa 1 lần với mọi người. Đã hẹn với chị Bô là sẽ xử đẹp nhau trên đất trại, đã trót hứa với chị Thiện rằng sẽ nấu cơm nuôi chị ấy, sẽ làm bữa ăn đêm thật hoành tráng. Áy náy quá, nó hiếm khi thất hẹn với ai, vì chắc chắn việc gì nó mới hứa.

“Mấy chị ơi, em xin lỗi! Xin lỗi tất cả mọi người vì em đã làm mọi người lo lắng. Cám ơn chị Thiện, chị đã động viên em rất nhiều...! I love everybody! I love Scout!”

dieu bat ngo



Sáng nay, buổi sáng nó mong đợi bấy lâu đã đến, nó dậy sớm, xách đồ chuẩn bị đi lên Tao Đàn, nhưng...nó không đi trại. Nó chỉ đem đồ cho đội mà không có balô của nó vì nó không đi trại, nó không cần phải uống thuốc say xe vì nó không đi trại, nó dậy lúc 5h20 chứ không phải 5h vì nó không đi trại, nó buồn......vì nó không đi trại.

Một tuần trời nắng nóng, đêm qua trời lại mưa, báo hiệu 1 điều gì đó không tốt... Con đường sao thấy dài quá, mọi người và cảnh vật vẫn vậy, mặt trời ửng đỏ vừa nhô lên còn núp sau vài đám mây, vẫn dòng sông này, vẫn là những người đi tập thể dục, nhưng sao nó vẫn thấy khác....Tâm trạng của nó...Nó không vui, vui làm sao được khi nó không được đi trại như dự định. Nó nghĩ về kì trại, nó khóc, nước mắt cứ ứa ra, nó không thể kiềm lại được. Nếu nó gặp các chị trong đoàn nó sẽ khóc nhiều hơn nữa. Vì sao nó lại khóc? Nó không trả lời được câu hỏi. Nó hít thật sâu vào để cố nén lại nhưng giọt nước mắt chảy dài trên má, để nén lại những suy nghĩ về kì trại. Nhưng...nó vẫn khóc, và nước mắt vẫn chảy nổi tiếp nhau trên mặt nó.

Nó gặp các chị. Chị Thiếu trưởng đã xin ba cho nó đi cùng nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Nó biết ba nó cũng buồn khi đưa ra quyết định đó vì cả 2 đều là HĐS mà, bỏ 1 kì trại đâu phải là chuyện dễ dàng. Một điều làm nó áy náy nhất lúc đó, làm sao mà nó có thể hứa với chị Thiện rằng nó sẽ có mặt trên đất trại trễ nhất là 10h sáng ngày mai, làm sao nó có thể dám đối mặt xin ba nó. Nó đã không nói ra lời hứa với chị ấy nhưng từ trong lòng nó, nó đã thầm hứa với chị rằng nó sẽ đi trại. Nó đã hứa với chị ấy sẽ không khóc nữa, nó sẽ cố gắng làm được...nó sẽ cố gắng!

Nó lên xe ra về, nhìn lại chị Thiện, nhìn lại Đội Hươu với ánh mắt như muốn nói 1 điều rằng: “Xin lỗi mọi người! Mọi người hãy cố gắng trong kì trại này nhé!”. Nhưng chẳng ai hiểu được đâu, nó cũng chẳng dám nhìn lại lâu, nó sợ nó sẽ khóc, như vậy thì thất hứa rồi.

Trời se se lạnh, lòng nó cũng lạnh băng, nước mắt lại chảy...Nó tự ép buộc mình không được khóc “Mày mà khóc thì mày không phải là HĐS vì mày đã thất hứa với chị Thiện”, và cứ thế, mỗi lần nước mắt chảy dài trên đôi má nó, nó lại nghĩ đến lời răng đe đó để tự nhắc mình, và nó đã thành công. Nó không khóc nữa cho đến khi về đến nhà. Vẫn còn sớm để bắt đầu mọi việc nhưng vì không muốn đối mặt với ba nó, nó không muốn ba thấy cái vẻ mặt người mất hồn của nó lúc đó, nó lấy sách vở ra học. Chẳng làm được gì dù đã cố gắng, nhưng cố gắng làm gì vô ích khi đầu óc chỉ nghĩ đến mọi người trên đất trại. Nó tưởng tượng cảnh ở đất trại khi nghe chị Thiện nói ở đó nhìn có vẻ rất hoang vu, rồi nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia. Không biết mọi người đang làm gì nhỉ? Nó hết hi vọng rồi...Ba và chị nó đã đi làm, nó ở nhà 1 mình....

Chuông điện thoại reo...anh M gọi. Có chuyện gì vậy nhỉ? Một tia sáng hi vọng lóe lên trong đầu nó, có thể anh M đã xin ba cho nó đi trại và anh ấy sẽ chở nó đi. Và nó đã đoán không lầm...Nó vui như diều gặp gió, nhưng phải ngày mai mới đi được, vậy là mất 1 ngày trại, nhưng không sao cả, được đi là vui rồi...Nó cười hí hửng một mình. Nó đi thu xếp đồ đạc ngay lập tức. Mọi người trên đất trại thay nhau gọi cho nó, ai cũng vui và hỏi khi nào nó đi, ai cũng thúc giục nó cả, vui thật. Có cả những lời “đe dọa” của nhỏ đội trưởng và nhỏ Phương nữa “Mai mà không đi là không yên thân đâu”, rồi còn cả “sẽ chết dưới tay chị Thiện” nữa chứ...Nó vui lắm, nó không ngờ nó lại được mọi người quan tâm như vậy, nó nhận thấy 1 điều rằng cho dù nó không phải là trụ cột duy nhất của đội nhưng nó là 1 phần tử của đội , đội Hươu không thể thiếu nó.

Với cái lòng mong mỏi đến sáng ngày mai, nó đi ngủ sớm để mai ra bến xe, nhưng cũng chẳng yên được giấc. 23g, Phương và Hạ gọi, nghe tin trên đó mưa nhiều, không có lửa trại, cũng không trò chơi đêm. Buồn thay! Trời ơi, con bé Hạ mong nó đi trại mau mau để có người nấu cơm. Buồn ghê zậy đó! Nó ở nhà nhưng biết là Hạ và Phương rất mệt mỏi với đội, vì các thành viên trong đội không có khả năng làm những việc nặng. Thường thì là nó, Phương và Hạ là những người gánh việc, bây giờ nó không đi, có nghĩa là mất đi 2 cánh tay, công việc sẽ bận rộn hơn, tội nghiệp Hạ và Phương quá. Sau kì trại này chắc chắn phải rèn thêm cho đội nhiều lắm, không thể để tình trạng này xảy ra 1 lần nữa.

“Đêm nay đành thất hẹn với lão Thành và AFát vậy, trót hẹn nhắn tin thâu đêm với 2 lão, nhưng bây giờ phải đi ngủ rồi, việc đi trại quan trọng hơn. Xin lỗi 2 người nha!”

$_$

P.S: Entry này viết xong lúc 15h11 ngày 1/8. Chuyện kể lại ngày 28/7

that vong, nuoc mat va lai hi vong



Cho đến giờ này, từ cái đêm 27/7 đến nay, tôi vẫn chưa thể nào quên được cái cảm xúc lúc đó, khi ba tôi nói 1 câu: “Đừng chuẩn bị đồ đi trại nữa, ngày mai ra đưa đồ cho đội rồi về nhà. Con không xứng đáng là HĐS. Cùng mọi người trong 1 tập thể giúp việc cho nhau vậy là tốt nhưng quên mất bản thân mình là 1 điều ngu xuẩn”. Tôi...không biết nói gì lúc đó, cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Tôi đứng sững và không tin điều mình mới nghe là sự thật. Phải vậy sao? Ngày mai phải ở nhà àh? Bao công sức chuẩn bị đổ xuống sông xuống biển hết àh? Những ngày mong chờ giờ đây lại phải thất vọng vậy sao? Và như lời ba tôi, tôi chỉ chuẩn bị đồ cho đội, quăng balô của mình qua 1 bên và cố gắng không nghĩ đến nó nữa. Xong đâu đó, tôi lên giường và ôm con gấu của mình. Chẳng thể nào ngủ được. Buồn và thất vọng cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi đã khóc ướt hết 1 bên gối và chẳng có dấu hiệu nào cho tôi biết là sẽ ngừng khóc. Tôi tức tưởi, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra. Nghĩ đến đội, lo cho đội mà bây giờ lại thế đấy. Vừa báo cho Phương và Hạ về việc không đi trại, chị Bô lại nhắn tin nhờ trang trí báo tường của đội, và như thế, thông tin “bé Mai không đi trại” lan nhanh đến chị Thiện. Ai cũng bàng hoàng và bất ngờ khi nghe tin đó. Tối hôm đó, tôi và chị Thiện đã có 1 cuộc nói chuyện đến 1g sáng mới kết thúc. Chị động viên tôi cố xin ba thay đổi quyết định, nhưng tôi biết như thế chẳng ích gì, tôi thừa biết ba tôi là người chỉ có 1 lời. Tại sao tôi lại là 1 con bé cứng đầu chứ? Tại sao tôi lại không đủ tự tin để xin lỗi ba và nhận khuyết điểm chứ? Chị Thiện là người con gái thứ hai làm cho tôi có cảm giác tin cậy khi tôi nói chuyện với chị. Tôi chẳng phải là đứa ưa những lời mật ngọt, tôi biết mình như thế nào và biết mình có thể biết lời nói nào là thật, lời nào là giả dối. Chị Thiện cũng chẳng cho tôi lời nói nào mà gọi là ngọt tai cả, mà đó là những câu xuất phát từ lòng của chị, những lời mà tôi cần nhất, và chị là người duy nhất có thể làm lúc đó. Nhờ chị mà tôi đã có 1 chút động lực để hi vọng rằng ngày mai có thể ba sẽ đổi ý...Điều tôi cần làm ngay lúc đó là viết ngay một tờ giấy dặn dò những việc cần làm cho đội và công thức nấu ăn. Lò mò dậy tìm đèn pin, giấy, bút. Miệng ngậm đèn pin, tay trái cầm điện thoại nhắn tin với chị Thiện, tay phải cầm bút viết lia lịa không ngừng. Tôi nghĩ rằng mình đã viết hết những gì cần nói và cần phải làm, nhưng vẫn chưa yên tâm được. Vẫn lo! Tôi tự trấn an mình với những lời động viên của chị Thiện để đi vào giấc ngủ. Mai phải dậy để đem đồ ra cho đội. Cùng với hi vọng các chị sẽ xin cho mình đi trại thành công, tôi đã nín khóc và ngủ. Có khóc nữa cũng chẳng làm được gì. Mình nên nghĩ cho ngày mai...Có lẽ sẽ tốt hơn...

@______________#

P.S: Entry này viết xong lúc 15h57 ngày 1/8.

26 August 2007

lo`ng em

“Chị sắp đi, lòng em tự hỏi

Rồi em và bố sẽ thế nào

Hằng ngày không nói tiếng nào

Hay sẽ tốt hơn hả chị?

Không có chị, em nói cùng ai

Không có chị, em sẽ thế nào

Không có chị, em cười với ai

Không có chị, em chỉ một mình

Cái buồn vây quanh em mỗi ngày

Một mình em đi chợ, nấu cơm

Một mình em rửa chén, quét nhà

Một mình em với bố, buồn tẻ

Căn nhà ba người nay còn đâu

Mà chỉ còn hai người lặng tiếng

Chỉ còn tiếng xe, tiếng gió trời

Đôi khi lại có tiếng mắng chửi

Cố gắng, cố gắng và cố gắng

Thời gian sẽ luôn trôi mãi

Mọi việc ổn định và em sẽ quen

Quen với lối sống tự lập này

Chị cứ yên tâm về đi

Lo cho tương lai của chị

Đừng ngoảnh đầu lại chị nhé

Em và bố sẽ ổn thôi.”

ne^'u...thi`...

“Nếu biết trước, con sẽ không đi học

Sẽ đi làm, để thỏa lòng bố nay

Nếu biết trước con sẽ không có bạn

Sẽ nhốt mình để bố không nổi sân

Và bao điều, nếu con biết trước

Con sẽ tránh, để được yên thân

Nếu biết trước, con sẽ chết trong bụng mẹ

Thì bố mẹ không tốn tiền nuôi con

Nếu biết trước, con sẽ không lớn lên

Thì bố mẹ không lo lắng vì con

Nếu, nếu ...và nếu biết trước mọi điều

Thì con sẽ không là con bây giờ!

tim su thanh tha?n

“ “Nội tâm” hai chữ ta ghét nhất

Muốn loại chúng ra khỏi thân ta

Hãy đi xa, đừng ngoảnh đầu lại

Còn ở đây, chỉ khổ ta thôi

Hằng đêm ta vẫn luôn cầu nguyện

Xin hai chữ “Thanh thản” vào thay

Đuổi “Nội tâm” đi vào dĩ vãng

Để ta buồn, lau nước mắt bằng thơ”

xin le^. du`ng ro*i

“Tao xin mày đừng tuôn ra nữa!

Lòng tao đau, mày có biết không?

Đã bao ngày tao ngăn mày lại

Tại sao mày chẳng hiểu lòng tao?

Tao xin mày đừng tuôn ra nữa!

Đầu tao đau mày có biết không?

Mày đã chảy mà sao cứ đọng

Để tạo dòng sưng cả khoen mi

Hay mày cứ tuôn ra, tuôn mãi

Thân tao sẽ héo tàn, không hơi

Đem đi đốt lòng sẽ không đau

Thành tro tàn, bay lẫn trong cát.”

no^~i dau

“Mắt thấm nhòa, lệ xưa ngấm lại

Đã bao lần con muốn lau khô

Chẳng hiểu sao nó cứ tuôn trào

Để lòng đau cứ nghĩ ngợi hoài

Hãy giúp con vượt qua bão táp

Đừng đưa con theo bước đường cùng

Con muốn chết nhưng tâm không ổn

Con chỉ đi khi lòng hết đau.”

que huong



“Con muốn biết nhiều về quê hương

Mẹ ơi, kể con nghe mẹ nhé

Tại sao nó có núi, có biển

Có màu xanh để tạo quê hương”

so*. va ba^'t lu*.c

Gỉa dối, giả dối, tất cả đều là giả dối...! Tại sao phải đối xử với nhau như vậy. Cha con chứ chẳng phải kẻ thù mà hễ một chút là đòi từ nhau. Quan tâm đến con, hỏi tại sao con không nói những gì con nghĩ cho bố biết, khi con nói thì bố lại bảo con là kẻ hư đốn, mất dạy rồi đuổi con ra khỏi nhà. Con không hiểu tại sao lại như vậy. Trong lòng bố có phải là luôn trong tư thế sẵn sàng để la mắng chúng con không? Chính vì thế mà con và các chị chẳng bao giờ dám nói câu nào với bố, ngay cả khi bố hỏi chúng con. Khi bố bệnh, cũng chẳng đứa nào dám hỏi, trong lòng bố sẽ nói chúng con rằng đó là sự quan tâm giả dối. Con đủ lớn để hiểu những gì bố nói, nhưng có những việc bố nói đi nói lại, bố nói đến khi bố sắp nói gì con đều biết, khiến đầu óc con như muốn nổ tung, dần dần con không muốn suy nghĩ 1 cái gì nữa. Lúc đó, đầu óc con thoải mái và mơ hồ, chẳng biết mình đang làm gì, mình đang ở đâu và mình là ai. Con sợ những lúc ở bên bố, vì con sợ phải bị nghe mắng bởi những lỗi mà con không hề nghĩ rằng đó là sai. Con sợ khi ở bên bố, con sẽ trở thành đứa vô dụng, đứa thụ động và kém suy nghĩ. Bố chẳng bao giờ để con tự làm điều gì cả. Khi con có cơ hội thì con đều làm sai, khiến bố không tin tưởng khả năng của con. Nhưng có làm sai mới biết rút kinh nghiệm chứ, con không hoàn hảo như bố. Bố làm con mất đi sự tự tin của 1 con người, con không dám nghĩ, con không dám làm khi con ở cạnh bố. Và con trở thành 1 đứa kém cỏi thua mọi người khi con không có bố bên cạnh. Vì thế mà bố luôn nói với con rằng: “Tại sao con người ta làm được mà mày lại làm không được?” Tại sao bất cứ điều gì lớn hay nhỏ bố đều nghĩ ra, chỉ mỗi việc bố hiểu và thông cảm cho con cái thì lại không hả bố?

Bố muốn đuổi con đi thì bố cứ nói, con sẽ đi. Sao lại cứ cho con sự lựa chọn giữa đi và ở lại. Bố thừa biết là con sẽ chọn ở lại mà, sao bố lại biến con thành 1 kẻ sống giả dối khi lòng muốn đi nhưng miệng nói ở lại. Con sẽ phải lừa dối bố đến khi nào để tiếp tục có cuộc sống ổn định như bây giờ, và ... con đã lừa dối chính mình nữa bố ạh. Con không thích mùa hè, mùa hè luôn làm con chảy nước mắt. Mùa hè con ở nhà, và bố thì có chuyện để la mắng con, để ý con từng hành động. Nếu là mùa xuân, mùa thu, mùa đông thì con sẽ đi học, bố thì đi làm cả ngày, sáng sớm con nấu cơm cho bố mang đi, tối về ăn cơm rồi con học bài, bố coi TV. Con ước gì 1 ngày của con chỉ có như vậy, để con ít phải chạm mặt bố, con không phải đau đầu và chảy nước mắt nữa.

Một buổi sáng, con nấu món bố thích, vậy mà bố nói không ăn, nước mắt con lại ứa ra đọng trên khóe mắt. Con buồn! Bao nhiêu hi vọng bố sẽ ăn ngon miệng, hi vọng bố sẽ có dịp khoe với mọi người ở cơ quan rằng có đứa con gái biết nấu món bố thích, tất cả những lời con muốn nói với bố dường như đều nằm trong món ăn đó,...vậy mà bố lại từ chối thẳng thừng, không hề biết con đang nghĩ gì. Rồi sau đó con lại buồn và nghĩ ngợi vì bố cho rằng con từ chối sự quan tâm của bố khi con không muốn đi ăn sáng với bố. Con không muốn đi chỉ đơn giản vì con không muốn ra đường, con chỉ muốn ở nhà. Con thà ăn 1 mình con hơn ăn với bố, vì con sợ ngồi đối diện mà cặp mắt bố lúc nào cũng nhìn con, con sợ cái sự sống 1 ngày mới mất đi do không khí ảm đạm của bữa ăn xóa mất. Bữa ăn là lúc con sợ nhất bố có biết không? Bao nhiêu chuyện bực bội của bố, bố đều dồn ra vào lúc đó, còn không thì cha con chỉ ăn, không 1 tiếng nói nào phát ra từ 2 phía. Ảm đạm, buồn tẻ và thật khủng khiếp.

Con sợ gia đình mình lắm bố ạh. Chẳng có gia đình nào giống mình cả. Những đứa con lúc nào cũng nghĩ ra mọi cách để che giấu tội lỗi, con cái không dám nói chuyện với cha mình, con cái quan tâm đến cha nhưng cha không muốn nhận và ngược lại, các thành viên trong gia đình không ai thẳng thắn với ai, cha con không đồng quan điểm về mọi việc và lúc nào cũng có vẫn đề để tranh cãi. Con và các anh chị đôi khi rất bất đồng với những lời nói và hành động của bố khi bình tĩnh cũng như lúc nóng giận, nhưng chẳng ai dám nói ra. Nói ra thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc chẳn là sẽ có 1 cuộc nội chiến hoặc ít nhất cũng là chiến tranh lạnh với nhau, hoặc là cha con sẽ từ nhau. Có thể lắm chứ, nhưng việc này đâu phải là chưa xảy ra bao giờ.

Và 1 điều nữa, điều quan trọng nhất và con sợ điều này nhất bố ạh. Nhiều lần con suy nghĩ không biết có nên nói tất cả cho bố hay không, không biết bao nhiêu người động viên con làm việc này nhưng chưa bao giờ con nói ra 1 lời nào dù là nhỏ nhất. Con có thể nói chỉ 1 điều mà không nói hết àh, con không làm được. Khi đã nói thì phải nói hết, nhưng kết quả là thế nào? Bố sẽ có 1 cú sock tinh thần nặng nề. Bố luôn nghĩ rằng mình đúng, bố mong mọi việc của con cái luôn tốt đẹp, bố quan tâm chúng con và mong chúng con nhận. Và khi bố biết sự thật thì...bố thất vọng nặng nề, bố sẽ thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa. Làm sao bố có thể chịu được hoàn cảnh đó. Có đúng không bố?

Chúng con phải làm gì đây? Chúng con sợ lắm bố àh. Sợ và bất lực...!

toi van chua yen



Dạo gần đây, xung quanh tôi có nhiều chuyện thay đổi khiến tôi luôn phải suy nghĩ và cố gắng bắt kịp theo nó. Tôi dường như đuối sức khi cứ phải theo dòng thời gian như thế này. Ngày qua ngày mà tôi vẫn chưa thay đổi gì cho bản thân mình, học hành, Hướng đạo, mọi việc vẫn như vậy...

Cái dự định kháng hạng nhì của tôi có lẽ phải chấm dứt, tôi không tự tin về khả năng của mình, tôi cần phải trang bị cho mình thêm 1 số kĩ năng nữa và cần phải hoàn thiện mình. Tôi muốn mình phải thực sự xứng đáng khi là HĐS hạng nhì. Việc kháng hạng nhì chưa xong thì giờ đây tôi phải nhức óc để suy nghĩ thật cặn kẽ về quyết định mình có nên làm phụ tá hay không. Cả 3 đứa chúng tôi là trụ cột của đội đều không muốn bỏ đội vì các em còn non nớt quá. Nếu cả 3 đứa đều đi thì Hươu có trụ được hay không, điều này đã làm cả 3 chúng tôi suy nghĩ từ lâu rồi. Chúng tôi chẳng thể nào trách ai được vì đó là hậu quả do chúng tôi gây nên. Vì quá cầu toàn cho mọi việc nên chúng tôi đã không tin tưởng ở các bé trong đội, và cứ thế mà làm hết việc mỗi khi đi trại. Chúng tôi thật có lỗi với các bé, khi đã nhận ra lỗi thì đã muộn rồi. Có câu chuyện như thế này: “Một cây to với cái bóng tỏa mát quá lớn thì sẽ chỉ thấy các cây bé đứng dưới nó 1 cách vô dụng chẳng thể nào lớn lên được, nhưng nếu chặt cái cây to kia thì chúng ta sẽ thấy được các cây bé cũng có thể cho bóng mát và phát triển cao hơn”. Từ câu chuyện “Cây bóng quang” này đã giúp chúng tôi nhận ra mình cần phải làm gì. Cho dù khi chúng tôi đi khỏi đội thì đội có thể sẽ đi lên hoặc đi xuống , nhưng đó là 1 điều kiện giúp các bé học hỏi nhiều hơn để tiếp tục phát triển và thể hiện chính mình. Đã đến lúc nên chặt đổ “cây to” rồi. Chúng tôi nghĩ mình nên bắt đầu trò chơi mạo hiểm này xem sao. Vậy là điều khiến tôi lo lắng nhất đã có cách giải quyết. Nhưng không sinh hoạt dưới đội nữa thì cũng buồn lắm đó, tôi nghĩ vậy nhưng thực sự ra sao thì chưa biết. Làm phụ tá thì sẽ không chơi trò chơi lớn nữa nè, không được gọi tên đội nữa chứ, chỉ vậy thôi thấy cũng buồn rồi... Và bây giờ chúng tôi đã đưa ra quyết định cho bản thân mình là sẽ lên làm phụ tá. Đó là cách chúng tôi trả lỗi cho các bé trong đội.

Thực sự lúc họp Hội đồng đoàn, chúng tôi đã rất hoang mang và bối rối không biết phải thế nào. Hạ-đội trưởng Hươu thì không cần phải suy nghĩ gì nữa, việc bỏ phiếu bầu cử thì con bé trúng chắc rồi. Nhưng còn tôi và Phương, có thể là cả 2 cùng lên, hoặc 1 trong 2 phải lên. Chúng tôi chẳng biết phải thế nào nữa. Lúc đó chúng tôi nghĩ cả 2 cùng lên thì bỏ đội cho ai nên điều đó là không thể. 1 trong 2 àh? Ai đi, ai ở lại? Ai đi ai ở lại thì cũng giống nhau, chính điều đó đã làm chúng tôi khó xử. Thiếu Trưởng của chúng tôi thật tuyệt vời, chị ấy đã giúp chúng tôi đưa ra quyết định nhanh chóng nhưng cái lo lắng vẫn nằm đâu đó trong tôi. Tôi vẫn chưa yên...

17 August 2007

Thuy Tien oi! Tao yeu may va nho may nhieu lam nhoc ah!



Thu hai 20/8 la sinh nhat con nho ban than nhat cua toi, co le toi ko online duoc. Danh phai viet cai entry nay truoc, de no khoi phai thac mac vi sao toi ko lien lac gi voi no suot 1 thang nay.

Xin loi may nhe! Lai 1 nam nua tao ko co canh may vao ngay sinh nhat cua may.

Tao se chang chuc gi cho may dau, vi tao nghi rang may biet tao luon mong nhung gi tot dep nhat den voi may ma dung ko? Tao voi may chang can phai noi dai dong lam gi, nhoc nhi? Hahaha... Dung thac mac vi sao tao ko lien lac voi may trong suot 1 thang nay nhe, khi nao ve nha trang tao se noi sau.

Happy birthday to you!

20 July 2007

Trai LD - the second day - 24/6/07

Bao giờ cũng vậy...cái đầu thì đã thức, nhưng cặp mắt vẫn nhắm ghiền lại như không muốn mở ra nhìn ông mặt trời. Vì tôi muốn lắng nghe những hoạt động xung quanh mình, nghe những tiếng động và đoán xem tiếng đó phát ra từ đâu và do ai làm... Đó dường như đã là một thói quen hàng ngày. Tôi nghĩ đó cũng là 1 cách giúp tôi quen với cuộc sống “người mù” hi`hi`! Khi đã nhận ra rằng đã có nhiều người ngủ dậy, nhỏ Phương cũng đã lên tiếng, tôi nghĩ đã đến lúc cặp mắt mình cần phải đón ban mai. Mở mắt...ánh sáng dìu dịu...không khí trong lành... lá cây xào xạc gió...đây đúng là cảm giác mà tôi luôn muốn tìm vào mỗi sớm mai thức dậy. Không phải là tiếng xe cộ chạy ầm trời, không phải là cái ánh nắng chói chang hắt qua cửa sổ, không phải là một bầu không khí đầy bụi bẩn mà hàng ngày tôi phải nghe, phải thấy...Thật là khó chịu! Chợt giật mình...! Sao đêm nay mình chỉ ngủ đúng 2 tiếng mà chẳng thấy mệt mỏi gì cả? Sao mình lại có thể ngủ ngon trong rừng muỗi anophen luôn muốn “xơi” mình được nhỉ? Câu hỏi thứ nhất: “bí”. Câu hỏi thứ hai trả lời một cách đơn giản: Soffell. Hêhhêhhêhhe!

Lễ Tuyên hứa tổ chức trong sự yên tĩnh trên bãi đất trống, có ánh mặt trời dìu dịu, mát mẻ làm sao. Nhìn bé A tuyên hứa, mà nhớ lại mình lúc đó. Một cảm giác thật khó tả. Có cảm giác mình lớn hơn 1 chút trong HĐ thì phải. Hìhìhì. Trò chơi lớn, những thử thách đang chờ đợi. Lần này thì Hươu chơi chỉ tạm được thôi, còn thua Sóc. Hươu chưa làm khâu được ở trạm thứ nhất, trạm cuối cùng thì không hát được bài We change the world. Mấy bé Sóc cũng giỏi đó chứ. Đêm hôm trước, Sóc cũng thắng cuộc trong trò chơi đêm.

Lần này Hươu lại là đội dọn lều cuối cùng. Trời mưa, nhiều việc => bực bội. Đã vậy còn thêm con bé Vi múp míp của đội, vì nó mà cả đội bực mình, đứng núi này trông núi nọ, không biết việc để làm thì mọi người nhắc việc vậy mà cũng làm không tốt. Có gì to tát đâu chứ, chỉ là đi nhặt rác bỏ vào bao, vậy mà chỗ được chỗ còn. Chán thấy ghê luôn. Hôm đó quả thật là tôi nóng lắm, nhưng kiềm chế được nên chỉ nói với con bé bằng cái giọng nghiêm khắc thôi chứ chưa đến nỗi nào. Hình như ai cũng nhận ra vẻ bực tức của tôi, nghe tôi mắng con bé mà mọi người đứng sững ra. Đó là lần đầu tiên tôi lớn tiếng với 1 bé trong đoàn HĐ. Không thể vì cái tính tiểu thư của con bé mà làm mất đi sự công bằng, mọi người thì bận rộn hết việc này đến việc kia, còn nó thì ăn với ngồi, ngồi chán rồi đi mua kem. Cứ nghĩ nó muốn đi đâu thì đi đỡ vướng mắt, thế nhưng cũng lo nhỡ nó có chuyện gì lại không an tâm. Nhất định đi trại về cũng cho con bé một bài học, việc không làm đã là 1 cái tội, gọi đến làm thì lơ đi mua kem mà không nói ai lại càng lớn chuyện nữa. Ai mà cũng đi trại như nó thì chẳng còn HĐ nữa. Đến lúc chào cờ bế mạc trại nó cũng không tham gia, để nó muốn làm gì thì làm, mệt quá không muốn nói nữa. Pó tay với nó! Lần này cứ tưởng là sẽ có rất nhiều chuyện để xử nhau sau khi đi trại...nhưng mọi việc không như dự đoán. Bé Vi múp míp nghỉ sinh hoạt HĐ luôn rồi, không biết nên buồn hay nên vui đây. Vui vì trong HĐ không thể có những con sâu làm rầu nồi canh như vậy được, buồn vì không xử được nó, không cho nó biết thế nào là HĐ. Tức thật!

Mệt ghê! Lên xe đi về thành phố ngủ liên tù tì, chẳng biết gì nữa. Khi xe vừa đến Tao Đàn, không khí lại nhộn nhịp khi lấy đồ xuống xe. Tay người này chuyền đồ cho người kia. Tập hợp đội...Hươu vẫn khí thế hô tên đội rất to. Trên khuôn mặt mỗi người thoáng nét buồn sự chia tay, mệt mỏi sau 2 ngày đi trại. Tay trái bắt lên tay phải...bài ca Chia tay lại vang lên....”Lúc thú vui này lòng càng quyến luyến chị em chúng mình...Lúc thú vui này lòng càng những muốn chị em thấu tình...”

dem tren dat trai

- Xin mời! Xin mời! - Tiếng Trưởng CT vang lên

- Mời ai? Mời ai? - Mọi người đồng thanh đáp lại

- Mời đội Hươu ra dự Lửa trại...- Trưởng CT

..."Ta đốt to cho bừng lên sáng, đốt to cho bừng lên sáng, đốt to cho bừng lên sáng lên, mau các anh em cùng nhau tới, chóng nhanh các đoàn sinh nhé, các anh đang chờ chúng ta ngoài kia"...

Mọi người đứng quanh đống củi hát vang bài ca Gọi lửa nhẹ nhàng. Và lần lượt Ong, Sóc, Thỏ chạy quanh đống củi cùng mọi người dự lửa trại... Tiếng hát càng ngày càng lớn, như tiếp sức cho ngọn lửa lớn dần....Mọi ánh mắt mong chờ lửa cháy dường như bị dập tắt khi chờ mãi mà vẫn không thấy lửa lớn lên. Có vẻ như dầu hôi đã bị pha nước. Ngộ lắm, đổ dầu hôi vào....lửa ko cháy....mà còn bị dập tắt....đau ghê....! Các chị phụ tá bày ra hết trò này đến trò kia, nhưng mọi người có vẻ không hưởng ứng cho lắm, dường như mọi người đã mệt mỏi lắm rồi và đang chờ lửa trại. Nhưng biết sao được.... Hươu bắt đầu ra tay nè pà kon....Hươu luôn là đội vừa hát vừa múa những động tác kì quặc khiến cho người ta phải chỉ chỉ trỏ trỏ... Nhí nha nhí nhảnh hát bài "Con chim chích choè"...Hic! Người thì nói chuyện riêng, người thì ngồi bó gối nhìn ra một nơi xa xăm nào đó...Mọi người đều mệt cả...

Phừng... phừng lửa đã cháy. 21h45 rồi... Cuộc vui bắt đầu! Những ánh mắt đã sáng lên nhờ ngọn lửa lớn này. Những cơn gió lạnh dường như cũng đã biến đi nơi nào, hơi ấm toả dần xung quanh...Nào! Ta cùng nhảy lửa...! Vòng tròn cùng hát cùng múa bài ca Nhảy lửa. Tay trong tay, thắm thiết tình chị em...Vui thật, ấm áp làm sao... Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, mọi người đã thấm mệt, đêm khuya đã dần buông...Bài ca Tàn lửa đượm chất buồn của sự chia tay...."Đêm đã dần dần buông xuống, chúng ta ngồi quây quần, lửa hồng soi sáng".

Sau Lửa trại, luôn là lúc những tân sinh chuẩn bị Tuyên hứa chờ đợi. Đêm hôm đó, đêm tịnh tâm, chúng tôi ngồi quanh lửa hồng. Chúng tôi lần lượt nói ra cảm nghĩ của mình sau khi tuyên hứa...Thực sự thì tôi có nhiều cảm xúc lắm, nhưng không phải lúc để mà nói ra vì....buồn ngủ lắm rồi, không có tâm trí để mà nói...Hic! Mặt mình lúc đó gật gù, may sao Trưởng không thấy, hic!...Thoáng nghĩ đến 1 điều..."Mình đã tuyên hứa, vậy mà...không làm tốt 10 điều luật, luôn phản bác những lời dạy dỗ của ba...Thật đáng xấu hổ! Tại sao lúc đó mình đã biết rằng mình sẽ không làm được 10 điều luật vậy mà vẫn tuyên hứa nhỉ? Mình đã làm mất sự thiêng liêng của 2 từ "Tuyên hứa" mất rồi. Nếu Trưởng biết được thì sẽ thất vọng về mình...Trưởng có tha lỗi cho mình không? Liệu mình có thể bỏ qua những điều đã làm sai để khởi đầu việc thực hiện 10 điều luật hay không? Thật không tự tin là mấy"...Sau đêm đó, tôi đã biết thêm nhiều điều nữa, được nghe về câu chuyện cây đinh, một câu chuyện là một bài học đáng giá...

Buồn ngủ thật đấy, vậy mà khi về đến đất trại rồi vẫn chưa được yên thân...Cái màn ăn đêm rắc rối quá đi. Tối rồi, buồn ngủ rồi, còn bị lôi đầu dậy nấu cháo nữa chứ. Mang tiếng là "chị nuôi" của đội thì phải chấp nhận vậy sao? Thật là bức xúc quá...! Nhớ lại cái cảnh xách đèn pin đi tìm gạo, tìm nồi, chuẩn bị bếp với cặp mắt lim dim thấy mình tội nghiệp làm sao. Nhỏ Phương thì hì hụi bưng thùng nước xịt từng chút từng chút vào nồi mắc cười quá xá luôn. Nồi cháo được Phụ tá cung cấp 1 hộp thịt bằm...xem ra có vẻ hấp dẫn đây. Ngán nhất cái dzụ nhóm bếp, không để ý là lửa tắt cái rụp, nhóm lại từ đầu...Nhìn cái nồi đầy lọ nghẹ sao nản quá...Tương lai ngày mai lại phải đi chà nhọ nồi nữa rồi...Số con sao cô Lựu quá...! Một nồi cháo thịt bằm do công của 3 con nhỏ manly nhất đội Hươu nấu có kết quả là...mém cháy nhưng vẫn rất OK! Hehhehe...Rất đáng công thức đêm nấu lắm chứ. Măm...măm...Sao nấu ra có 3 đứa ăn zậy cà, mời Phụ tá mà chẳng ai ăn, mấy bé Sóc cũng không luôn, buồn ghê zậy đó...Còn dư sáng hôm sau ăn vậy!

Không phải ham vui mà nằm chung võng với nhỏ Phương đâu, lý do là trong lều chật rồi, cộng thêm cái mùi ẩm nước mưa khó chịu quá. Nằm xung quanh bầy muỗi anophen cũng nguy hiểm thật, nhưng ta không sợ vì ta đã có soffell "Xịt lên da, muỗi bay xa". Nghĩ lại thấy bực mà cũng vui vui...Nhỏ Phương không cho tôi ngủ, nó phá...Nó nói luyên thuyên từ chuyện này qua chuyện khác, thấy tôi nhắm mắt là lại đánh 1 phát...chết không cơ chứ. Bàn đến chuyện con trai...1 vấn đề không hợp với tôi là mấy, vì trong tư tưởng của tôi thì tóm tắt 1 câu "Con trai đều là cô hồn". Nhỏ Phương cũng pó hand. Không hiểu sao lại chuyển sang chuyên mục "Du lịch và đời sống". Hà Nội - "ấn tượng" khó phai. Qủa là dò đúng đài rồi. 2 đứa, đứa nào cũng ghét dân Bắc Kì, mặc dù cả 2 đều có nguồn gốc từ đó mà ra. Kì lạ thật. Ghét giọng nói dân Bắc, ghét tính cách của dân Bắc, túm lại chẳng ưa cái gì của dân Bắc Kì cả. Tưởng đâu được yên thân, cô nàng Ong qua t8m nữa chứ, chịu nổi không..? Chỉ là Blog, chat, mail thôi cũng đủ rồi, lại thêm "món" võ thuật vào nữa... Lại dò đúng đài rồi...Hic! Mình nằm mình nghe nhưng nhắm mắt, tụi nó lại tưởng mình ngủ...Đó là cái tài của mình, nằm nhắm mắt người ta tưởng mình ngủ say rồi...thế nhưng mà xung quanh làm gì nói gì biết hết đó nha. Nàng Ong bay đi, Chim non lại đến. Pó răng! Bà H này thật...hết biết nói. Hai người bọn họ ngồi nói cái gì về con trai đấy, mình chẳng hiểu gì sấc. Bà này qua, cặp mắt mình tỉnh thao láo lên, lạ thật, lạ quá, lạ ghê...Nghe đến tiết mục đi qua Thiếu nam xin mấy củ khoai lang nướng ăn đêm, mừng thậ
t, lâu rồi không ăn cái đó. Ngửi mùi của nó là đã thấy thích rồi. Khổ nổi bà chị H không chịu đi, lại bắt tôi sang đó. Sao được chứ, tôi chẳng quen ai bên đó cả, con trai không àh, người dị ứng con trai như tôi mà qua bên đó 1 mình áh...Nguy hiểm rình rập vây quanh người... Cũng phải kéo bà già kia dậy để mà đi chung. Muốn ăn phải lăn vào bếp, không thể để tôi 1 mình sang chốn lạ người như vậy được. Hix hà! Mùi thơm quá. Áh...! Có Trưởng bên đó nữa, nãy giờ mình làm ồn không biết Trưởng có trách gì không ta? Vừa ham ăn, vừa ham vui mới đi với bà H, qua bên đó đôi co với mấy lão Thiếu nam, cũng chẳng biết lão nói thật hay đùa nữa...Muốn lấy khoai thì nấu nồi mì áh, quên đi. Bà H lấy khoai chứ mình có lấy đâu...kakaka! Cho đến bây giờ thì chẳng nhớ nổi cái mặt của lão như thế nào nữa, nhưng trông quen lắm. Chắc là gặp bên Yên Thế hoài mà không nhớ đó thôi, gần đây thì Bồ Nông Mập Ú nói lão ấy tên Huy...Mà thôi, cũng chẳng quan trọng lão là ai, lão tên gì. Chỉ biết là xin được 3 củ khoai, trong đó có 1 củ còn sống nhăn răng...hihihi. Bà già H đi rồi, bảo là qua bên Thiếu nam lấy Milo đem sang bọn tôi, vậy mà chờ hoài chẳng thấy đâu. Kaka...nhỏ Phương bắt đầu buồn ngủ...Ghét, ta không cho nhà ngươi ngủ yên giấc đâu...Đến lượt ta nhảm cho ngươi nghe này...Ý à...Pé gà có tiếng gáy ngồ ngộ lại gáy nữa rồi. Công nhận con gà này dễ thương quá xá, lúc nào cũng chờ đến đúng 2g sáng là cất tiếng gáy kì lạ àh nha. Cũng chẳng biết là gà hay công nữa. Người ta gáy ò ó o o...., thì đã chẳng có gì phải nói, ngay cả chuyện nó gáy lúc 2g sáng vì đồng hồ sinh học của nhỏ gà này bị loạn là có thể lắm, điều đáng quan tâm là nó gáy thế này này...ò ó o..ọ một cách dứt khoát chứ không ngân chữ cuối cùng. Gà nhà người ta gáy 1 lần hoặc quá lắm là 2 lần, nhỏ gà này thì gáy luôn tù tì một mạch từ 2g đến sáng là tắt ngúm. Đồ điên. Nhỏ gà này gặp 2 lần rồi đó, kì trại Tất niên cũng chính nó làm ta khó ngủ, cũng đúng 2g sáng, đúng tiếng gáy "dễ thương" đó, không thể sai được. Đêm đó không có trăng lãng mạn của ta nữa, trăng đi đâu rồi nhỉ? Hay là những bụi tre đã che trăng của ta rồi...? Sóng di động cũng chẳng thấy gạch nào, kì khôi thật, ban ngày có sóng, ban đêm "sóng" theo nước biển đi đâu rồi. Đến khi thấy trên điện thoại có được mấy gạch gọi ngay cho AFát lôi đầu hắn dậy t8m với tôi, không hiểu sao, thấy tín hiệu nghe máy mà chẳng nghe hắn nói gì cả...có lẽ sóng yếu quá thôi. Coi như tỉnh ngủ mà chẳng có việc gì làm...Tính mình nằm đâu cũng ngủ được chắc nhắm mắt chút xíu là ngủ thôi mà. 3g45 rồi... Pé gà vẫn gáy, còn ta...dần đi vào giấc ngủ...! Good night nha Phương! Good night nha pé gà! Good night to everybody!!!!

Trai LD - the first day - 23/6/07

Cuckoo! cuckoo! cuckoo! 5h rồi saooooooo? Vẫn buồn ngủ nhưng biết sao được, chuẩn bị đi trại thôi! Mọi thứ đã chuẩn bị, đồ đạc không có gì nặng nề cả. Uống thuốc say xe, mang theo 2 hộp sữa Cô gái Hà Lan, cái điện thoại vẫn còn sạc pin thì fải rút ra thôi. Let's go!

Trời buổi sớm lạnh run người, đi qua 2 cái cầu thấy nhiều người tập thể dục ghê! Cầu Trần Phú ở Nha Trang sáng sớm cũng vậy, nhưng nhiều người hơn, trên cầu nhìn xuống không phải là cái thứ nước đen ngòm như cầu Ông Lãnh mà là nước biển xanh trong, cảnh tượng xung quanh ở biển thơ mộng hơn là ở sông. Chỉ có thế thôi! Con đường đến Tao Đàn tuy xa nhưng cứ đều đều tuần nào cũng đi, càng ngày tôi càng thấy nó gần gũi với mình hơn. Nếu chủ nhật mà không ra Tao Đàn cùng với chị em Thiếu Đoàn Trường Sơn thì ngày chủ nhật hôm đó chỉ có thể tả bằng 2 chữ "buồn chán". Và tuần này không ra Tao Đàn mà cả Thiếu Đoàn sẽ hẹn gặp mặt nhau tại...khu du lịch Vườn Xoài-Đồng Nai. Hêhhêhhe. Ở đó luôn 2 ngày đó nhá.

Người Việt Nam nổi tiếng với căn bệnh nan y "lề mề". Từ năm này qua năm khác, cuộc sống càng văn minh thì con người càng dễ mắc căn bệnh này. Thật tội nghiệp cho loài người! Dường như người ta không nghĩ đến cảm giác của những người phải chờ đợi họ khổ sở như thế nào. Và lần này, Thiếu Đoàn Trường Sơn đã lên xe đến đất trại trễ 20phút so với dự định. Chỉ có thể biện minh cho sự chậm trễ này là vì các Trưởng và Phụ tá mang nhiều đồ lềnh kềnh quá nên vậy. Nào là cây, nẹp, lều,...cũng nhiều lắm đó, đến nỗi các chị phải đi taxi là biết thế nào rồi. Tạm chấp nhận vậy... Nhìn đống đồ của đội mình cũng...không ít cho lắm. Nhỏ Phương đem theo cái valy đựng đá cộng với 2 bình nước 5lít => nản ghê. Có zậy mới biết để rút kinh nghiệm cho các kì trại sau. Mọi chuyện cũng đâu vào đó. Chị em ta cùng lên xe chuyển bánh nào........!!!!!

Như thường lệ, lên xe thì tôi chỉ biết ngủ, còn việc gì để mà làm nữa chứ. Mọi người trên xe cũng ko ca hát khí thế gì cho lắm. Hic! Buồn ngủ quá, thế là ngủ một mạch cho đến khi xe dừng. Mưa! Cái miệng ông gia sư của tôi đúng là linh hết chỗ nói. Mới hôm qua nói "Ngày mai đi trại coi chừng mưa lớn (cười)". Vậy là hôm nay...thế đó. Việc chuyển đồ vào trong lần này không được nhanh cho lắm chỉ vì ... mưa!Huhuhuhu. Nhưng có sao đâu chứ, nói thế thôi, mình việc gì phải sợ mưa chứ. Chúng tôi là những Hướng Đạo Sinh mà lị, "gặp khó khăn vẫn vui tươi".

Không có cái lều nào dễ dựng như lều đội tôi cả, nhưng cũng loay hoay mãi với tấm bạt. Trời mưa sinh chuyện thế đấy! Thật là "ấn tượng" với các pé muỗi anophen bự như con ruồi (em thuộc trường phái tả thực, không sử dụng biện pháp nói quá đâu nhá pà kon) cứ bay quanh mình, rồi nhẹ nhàng đậu vào tay vàng chân ngọc của các Thiếu nữ Trường Sơn một cách không "thương hoa tiếc ngọc" gì tất.Thấy ghét!

"Vườn Xoài nhưng không thấy xoài,

Chỉ thấy đám muỗi tung tăng quanh mình"

Thủ công trại không thể thiếu chạn bếp. Việc này do 3 đứa có thể nói là "manly" nhất đội thực hiện. Trời đã bớt mưa. Cám ơn ông trời! Cái chạn bếp này hoàn hảo quá, không có gì phải lo cả. Sạch sẽ, an toàn, thế là được! "3 con Hươu già" của đội hớn hở sau tác phẩm cuả mình. Thủ công trại dzậy là xong, đã đến lúc lo cái dạ dày... Hic! Trời mưa! Không còn gì để nói nữa! Đi trại thì chuyện trời mưa mà không có cái gì che trên người lúc nào cũng "phình phường" thôi, đơn giản vì mặc áo mưa thì lấy gì che bếp chứ ???? Hìhì! Nồi mì thơm phức đã ra lò. Cả đội ngồi quanh nồi mì nóng hổi. Ăn xong ai rửa chén nhỉ? Cô bé "kì lạ" của đội tôi luôn nói một câu "Ăn sâu vào máu em rồi" khi chúng tôi nhắc đến chuyện rửa chén lần này không đi trại được. Đành phải phân công một người khác. Y da, việc quan trọng này thuộc về T, hi vọng T làm tốt. Quay đi quay lại, đã thấy T làm xong, sao mà nhanh zậy ta, đi kiểm tra lại cái xoong thử. OH MAN!! Cái xoong vẫn còn y nguyên nhọ nồi, tôi thắc mắc không biêt T nghĩ gì mà lại không rửa nhọ nồi nữa. Pó hand! Có lẽ tối nay mình phải đích thân đi rửa thôi!

Buổi trưa mà chẳng có một chút nắng của mùa hè. Bầu trời âm u nhưng không mưa. Cầu trời đừng mưa, chúng con còn phải chào cờ khai mạc trại nữa ông ạh. Việc không thể quên là bôi soffell chống muỗi đốt. Lần này lại là Hươu trực, sao thế nhỉ. Lần nào đi trại hay chào cờ, đội trực cũng là Hươu. "Công nhận mấy chị biết coi ngày đi trại ghê luôn". Tôi luôn tự hào vì đội mình luôn hô tên đội rất là "khí thế". Hic! Nhưng thật không hài lòng chút nào khi đội có 6 người nhưng lúc nào cũng chỉ có tiếng của 2 cái miệng bự nhất đội là tôi và nhỏ Phương. Trưởng và các Phụ tá ấn tượng ở đặc điểm đó của đội tôi. He`he`! Lần này mình lên kéo cờ nên sẽ thoát cái dzụ đọc 10 điều luật. Thật đáng ghét mấy con muỗi, tại sao chúng luôn "nhắm-cắn" mọi người khi đang chào cờ nhỉ? Các Trưởng vừa đi thì...người gãi tay, người gãi chân... Nhìn cái cảnh này buồn cười chịu không nổi.

Tất cả mọi người sau trò chơi vận động ai cũng háo hức đi bơi. Cũng định không đi bơi mà ở lại đội chuẩn bị nấu cơm chiều. Nhưng nghe nói có liên quan đến trò chơi đêm nên mình fải rút ruột mà ra đó, "rút ruột" là vì sợ cái "sự tích 1m70" đã từng nổi đình nổi đám lập lại thôi. Xuỵt! Xuỵt! Im nha! Im nha! Kể lại sự tích cho nghe nè! Hồi xửa hồi xưa, cách đây lâu lắm rồi. Để nhớ lại coi...Àh! Cách đây 7 tháng..., đã xảy ra 1 chuyện mà làm rùm beng cả TĐ Trường Sơn, mà hình như các chàng hàng xóm Yên Thế cũng biết chuyện này thì phải
. Chuyện là thế này. Trong một lần ra hồ bơi, có con bé...không biết bơi. Chuyện xưa như Trái Đất. Con bé cũng liều mạng xuống bơi thử xem sao nhưng ở bên hồ cạn. Không sao cả. Con bé vẫn bình thường. Không hiểu sao nó lại nói với 2 con nhỏ "ác độc" là nó không biết bơi mặc dù biết thế nào bọn chúng cũng cho con bé một vố. Khì khì!!! Khổ thân con bé, đang lon ton tí tửng xách đồ đi tắm lại, sau một câu thông báo của 2 "mụ Simla" rằng sẽ quăng con bé xuống hồ 1m70, không biết nó nghĩ thế nào lại để 2 "mụ Simla" xô xuống cái hồ với độ sâu mà nó chắc chắn sẽ...chết đuối nếu không có helper. Hic! Nó nghĩ là 2 mụ sẽ cứu nó, nhưng sao vung vẩy dưới nước mãi mà chẳng thấy "ma" nào nhảy xuống cứu hết zậy cà? Từ đâu xuất hiện một lúc mấy cánh tay kéo con bé lên. Nó chẳng sao cả, trên khuôn mặt nó không có nét gì là sợ hãi. Àh mà cũng đúng, trước lúc xảy ra chuyện này, tuy không biết bơi mà còn bị xô xuống hồ 1m70 nhưng trong đầu nó chẳng có chút bi quan nào cả. Hay thật đấy. Vừa ngoi ngóp được một chút không khí phía trên mặt nước thì nó nhận ra ngay các anh cứu hộ đã kéo nó lên. "Mụ Simla Phương" nói là chưa kịp nhảy xuống cứu thì mấy anh cứu hộ ga-lăng quá xá đã nhảy xuống òi. Oh trời! Con bé chờ lâu lắm mới thấy có ai đó kéo nó lên. Dám lắm lúc nó đang ngoe nguẩy để tự cứu lấy mạng sống chính mình thì 2 mụ kia đang đứng cười khì khì là có thể lắm chứ. Mấy anh cứu hộ tưởng tụi này giả bộ chết đuối để các chàng có dịp thể hiện "khí phách nam nhi" mới chết chứ. Trời đất, chỉ là do sau khi được cứu lên, mặt mũi con bé cười tươi như hoa nở mùa xuân í. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc vì 2 cái miệng kia vẫn bô bô phát tán câu chuyện cho cả TĐ nghe. Nhìn qua phía đối diện, thấy mấy ông hàng xóm Yên Thế đang thực hành cấp cứu người chết đuối. Nó thầm nghĩ: "Tại sao mấy ông phản xạ chậm thế nhỉ, không thấy mình vung vẩy dưới nước tìm sự sống hay sao chứ?". Con bé thấy mấy lão ấy nhìn nó chăm chăm mà chẳng có chút động tĩnh gì cả. Kệ tía mấy lão! Hic! Tội nghiệp con bé. Có lẽ phải đi học bơi cấp tốc... Chỉ có vậy thôi mà đã lập nên một chuyện đáng nhớ trong cuộc đời nó - “sự tích 1m70”. Cả đám vào hồ bơi, tôi vẫn ngần ngại, nghe tin cái gì gì đó liên quan đến trò chơi đêm không nằm dưới hồ mà nằm ở trên tôi mừng hí hửng “Coi như mình khỏi phải xuống hồ, đi tắm là được rồi, chủ yếu là sợ đồ ướt không khô nổi, để về nhà thì bộ đồ của mình chắc chắn sẽ có 1 cái mùi...rất ư là đặc biệt!”. Đang ngồi trên ghế đá....Ùùmmmmm......! Chị Bồ Nông Mập Ú ở đâu xuất hiện kéo tôi xuống, hên sao kịp gỡ mắt kiếng ra, chứ không chắc chết.... Dzậy là ở luôn dưới nước cho đến khi mọi người lên. Nhí nha nhí nhảnh như con cá cảnh đi qua phòng tắm, và lại .....Ùùmmmmm........!!!! => Lịch sử được lặp lại => "Sự tích 1m70". Bất ngờ, không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, điều tôi lo nhất lúc đó là đôi dép cứ muốn tuột ra khỏi chân chứ không phải là tính mạng mình nữa. Hic! Lần này thì nhỏ Phương biết điều hơn rồi, nhảy xuống kéo mình lên liền àh. Hêhhehêhhe. Lại một lần bị tụi nó "chơi". Hay thiệt! Quyết tâm đi học bơi ngay.......

Ở vai trò "chị nuôi" thì công việc bếp núc luôn thuộc về tôi. Bình thường thôi. Bé Hạ thì 1 mình nó 1 cái bếp với nồi cơm. Tôi thì 2 cái bếp với 2 món ăn. Nhanh thôi mà! Nấu 1 nồi canh chua cá điêu hồng có vẻ nhiều quá rồi, nồi canh thiếu gia vị, không được đậm đà cho lắm. Mấy miếng sườn heo thì hơi mặn, bù qua sớt lại...chắc điểm nấu ăn cũng không tồi. Nồi cơm của Hạ thì Ok, tuy có mém cháy dưới đáy nồi nhưng cũng vừa ăn lắm. Hôm đó có 1 bữa tối ngon thật! Chộp 1 tấm ảnh cả đội ngồi ăn cơm nè, có dính chai Soffell vào nữa, kakaka...

Kho'c tha^`m



Tình hình giữa nó và ba đã bình thường trở lại, nhưng không có nghĩa là sẽ mãi như vậy. Mấy bữa nay nó bệnh, nó phải ở nhà, ba nó thì đi làm cả ngày. Trong 1 ngày ba nó gọi cho nó không biết bao nhiêu lần hỏi về tình hình sức khoẻ của nó, ba nó dặn dò từng li từng tí. Và nó nghĩ...nó nghĩ nhiều lắm. Nó thấy nó thật có lỗi với ba nó. Tại sao nó lại ích kỉ như vậy chứ? Tại sao một người ba thương con như vậy mà nó lại nỡ làm đau lòng ba nó chứ? Cái đêm đó, nó ngủ không được, trằn trọc, và nó nhớ mẹ...Nếu bây giờ có mẹ thì mẹ nó đã xoa trán nó, mua thuốc cho nó uống rồi. Nó nằm thừ ra, ôm chặt con gấu bông. Nó dường như trong cơn mê man, nó tưởng con gấu là mẹ nó, nó ôm chặt, không muốn buông con gấu ra, nó sợ mất mẹ... Nhưng...nó chợt tỉnh và nhận ra rằng...chỉ là tưởng tượng mà thôi. Nó khóc...vẫn khóc 1 mình thôi, nó nghĩ thầm “Cõ lẽ mẹ đang ngồi bên mình”

Tinh yeu cua toi...xXx



Có người thắc mắc hỏi tôi rằng: “Hình như em yêu Hướng Đạo lắm?” Tôi giật mình trước câu hỏi đó, chẳng biết trả lời thế nào đây..(?) Vâng! Tôi yêu HĐ, tôi thích HĐ...nhưng...ở 1 nơi khuất lòng tôi vẫn hiện lên câu trách mắng “Mày nói dối!”

Thật xấu hổ khi tôi là HĐS nhưng đã làm những việc biết rằng sai mà vẫn làm. Tôi hay làm ba tôi buồn, tôi phản bác những lời nói của ông, mặc dù không cãi lại nhưng mọi hành động của tôi đã chứng minh điều đó. Tôi không nên lấy lí do rằng 2 thế hệ - 2 tính cách để làm những điều sai trái đó. Cái tính bảo thủ có thể nói mang gen di truyền từ cha sang con đã hại tôi như thế này đây. Cha bảo thủ, con cũng chẳng kém gì cha, và thế là....

Tôi nói vậy có đúng không??? Hãy giúp tôi với, tôi cần giúp đỡ!

Cho đến bây giờ, kể từ khi tôi bén duyên với HĐ, tôi mới nhận ra rằng HĐ cốt ở tâm chứ không chỉ là những kĩ năng sống. Kĩ năng thì có thể ngày 1 ngày 2, nhưng luyện cái tâm thì khó lắm, có thể là cả cuộc đời. Hằng ngày, tôi làm việc gì cũng nghĩ đến HĐ, nghĩ đến các chị em. Trong 1 tuần, ngày quan trọng nhất, ngày đặc biệt nhất, ngày hạnh phúc nhất và là ngày tôi mong chờ nhất là chủ nhật. Nói đúng hơn là sáng chủ nhật, chỉ vỏn vẹn 3 tiếng sinh hoạt HĐ cũng làm tôi vui rồi. Thời gian đó, tôi thực sự thấy mình thoải mái, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về cuộc sống xung quanh cả. Những ngày gần đây, tôi có cảm giác sợ...khi nghe ba tôi nói có thể tôi phải theo ba về NT học. Tôi sợ vì 1 lý do chẳng ai ngờ, có thể họ nghĩ rằng tôi đã bị say vào cuộc sống nhộn nhịp, văn minh của miền đất một thời là Hòn ngọc Viễn Đông mà quên đi quê hương, có thể họ nghĩ rằng tôi luyến tiếc trước 1 tương lai soi sáng khi ở đất Sài Thành này. Nhưng không! Tôi sợ khi phải xa HĐ. Tôi đã chảy nước mắt khi nghĩ đến điều đó. Tôi chẳng buồn khi mọi người nghĩ vậy, vì họ không biết rằng tôi đã dành cho HĐ 1 tình yêu chân thật. Sẽ thế nào nếu tôi không đi HĐ nữa? Tôi sẽ trở lại là 1 con bé ngơ ngơ ngác ngác, không tự tin và luôn bi quan. Nếu tôi không có HĐ, tôi sẽ không tìm được niềm vui nào khác, lúc nào cũng chỉ có học, ăn rồi ngủ. Thế thì sao gọi là đang sống ở tuổi người ta thường nói là đẹp nhất của cuộc đời, làm sao có thể hưởng thụ cuộc sống có ý nghĩa qua những kì trại, những trò chơi được chứ. Điều gì khiến tôi yêu HĐ đến vậy nhỉ? Tôi không trả lời được, có lẽ đến khi tôi đã trở thành người trưởng thành cả trong cuộc sống và HĐ thì tôi mới tự tin trả lời câu hỏi này được

Tôi sẵn sàng phản bác tất cả ý kiến cho rằng HĐ chỉ là Mosre, Semaphore, gút dây, lều trại,... hoặc như là làm mất thời gian, chẳng vui gì cả... Thật là sai lầm! Tôi thấy buồn khi họ nghĩ vậy. Có thực sự sống với HĐ 1 ngày mới biết nó như thế nào. HĐ cho tôi những điều rất sâu sắc và bổ ích cho cuộc sống trong rừng và cả đời thường nữa. HĐ là 1 thế giới rộng lớn mà có thể cả đời chưa khám phá hết được. Trước mắt tôi, HĐ còn rất mênh mông, tôi sẽ cố gắng sống quãng đời còn lại thật có ích dựa trên những nền tảng mà HĐ dạy cho tôi. Tôi yêu Hướng Đạo nhiều lắm! Cám ơn Hướng Đạo!

Giay phut thieng lieng..



Lễ Tuyên hứa được xem là khoảnh khắc thiêng liêng trong thời gian đi Hướng Đạo. Khoảnh khắc ấy, bạn sẽ phải đứng trước cờ Đạo, đứng trước các HĐS khác và đọc “3 lời hứa” của Hướng Đạo. Vâng! Công việc đơn giản thật đấy, nhưng thật không dễ chút nào nếu bạn là người có danh dự. Nói vậy có nghĩa là khi đã hứa thì phải làm được, không những hứa với lá cờ, hứa với anh em Hướng Đạo mà phải hứa với chính mình, việc này bắt buộc bạn phải thực sự có lòng quyết tâm, bạn cần phải biết mình phải làm gì để thực hiện lời hứa đó. Khi đã được Tuyên hứa, có nghĩa bạn đã được công nhận là thành viên trong cộng đồng Hướng Đạo thế giới, buộc bạn phải sống có trách nhiệm hơn trước và luôn hướng cho mình con đường trở thành con người trưởng thành có ích cho xã hội. Không đơn giản chút nào đúng không? Không khác gì các HĐS khác, tôi đang tự rèn luyện mình, tôi nhận ra mình có nhiều khuyết điểm quá và luôn tự hỏi mình làm sao để vượt qua những khó khăn đó đây? Sao trước mắt mình chỉ toàn là những chặng đường gian nan và khó vượt qua thế này? Nhưng đó đã là quy luật sống, nó dễ làm con người ta mau chán nản, nhưng đó cũng chính là phần thi vị không thể thiếu trong cuộc sống. Nhất định tôi phải vượt qua, mọi người làm được và vẫn sống tốt đó thôi, vậy thì không có lý do gì tôi không làm được cả. Tuy tôi không là người thông minh nhưng ít ra tôi cũng có một cái đầu không đến nỗi ngu đần để xác định được con đường đi đúng... Tôi tin là vậy.