Chuyển tâm chuyển nhà

28 August 2007

ngay he cuoi cung o Nha Trang



Hom nay minh di an sang ca phe ca phao voi may thang ban than (Son, Thinh, Quan, Phat) va Tien, chi thieu CTri va LTri thoi. Hom nay vui that, lau ngay gap lai may thang ban, luc nao cung cuoi noi vui ve. Tuy chi di 3 ngay nhung ma toi vui lam. Lan nay ve toi da gap duoc nhoc Thinh hoc o NVT ma toi tinh co quen duoc.

Toi nay phai ve lai SG roi, cung buon nhung cuoc vui nao cung phai tan, cuoc doi la vay. Chi biet hi vong lan sau ve NT lai duoc vui ve nhu the nay (khong co ba di theo la vui lam roi). Toi vua di tam bien voi may thang ban ve la vao blog ngay. Cung khung lam do, di tam bien giua trua nang luc 2h roi 3h ve. Da minh cung den lam roi. Thoi ke, vui la chinh, vui la chinh.

May ngay hom nay o NT online khi the luon, buon lai lang thang tren blog cua nguoi ta, nguoi la cung nhu nguoi quen. Roi tinh co biet duoc blog cua 1 phu ta ben Yen The, ai the nhi? Biet ten ma khong biet mat, chang biet do la ai het.

Lat nua minh se len tham me truoc khi di SG, toi nho me lam. Khi di ngang qua nha hang ma nam truoc toi lam sinh nhat cung voi gia dinh, toi nhin vao va nho lai ngay do. Toi goi bua an toi hom do la tiec chia tay, vi chi sau 2 ngay la me toi xa lia the gioi nay. Di tren bai bien NT que minh thay no dep lam sao. Nuoc bien trong vat mot mau xanh duong ma toi rat thich, may xanh hoa binh tu do, toi yeu tu do. Anh nang chieu xuong mat bien nhu nhung vien kim cuong lap lanh trai rong tren mat nuoc xanh trong, doc bo bien la bai cat trang va cong vien cay xanh rat sach se. Nhung khach san 4,5 sao, nha hang lon, bar,... cu the dua nhau moc len, lam cho con duong Tran Phu (duong bie^?) them nguy nga long lay. Gio bien lo^`ng lo^.ng thoi u` u` vao tai, toc bay theo chieu gio. Mat that! O NT, moi khi thay nong, chi viec ra bien, toi se co cam giac thoai mai va mat me co khi lai lanh run nguoi ngay thoi. The roi lai co cai cam giac rin rit tren da do gio bien tao ra. Kho chiu that day, nhung da lau roi toi ko co cam giac do, toi nho no that!

Va lan nay ve, dieu toi suy nghi la lan sau minh ve NT, co nen ru AFat di choi hay ko, 1 con nguoi ban ron voi internet, ru di choi rat hiem khi toi duoc nhan loi. Toi chang biet cau ta co xem toi la 1 nguoi ban hay khong. Toi co nen hay khong?


co nen ru AFat di choi hay khong?




co, vi nen thong cam cho cau ta

1


khong, vi minh co danh du cua minh

1





Sign in to vote

Hoa Bach Hop



Hoa bách hợp là yếu tố chính trong biểu trưng của đa số các tổ chức Hướng đạo, biểu hiện đề tài chính trong Hướng đạo: ngoài trời và hoang dã. Ba cánh hoa hay ba lá tượng trưng cho ba điều trong Lời hứa Hướng đạo (bổn phận đối với Thượng đế và Nhà vua (hoặc đối với Thượng đế và quốc gia tôi), giúp đở mọi người và tuân theo Luật Hướng đạo) rất giống như ba cánh lá của lá ba cánh tượng trưng ba điều trong lời hứa của nữ Hướng đạo. Biểu trưng cũng thường được dùng trên mặt la bàn để đánh dấu hướng bắc, một truyền thống khởi đầu bởi Flavio Gioja. Robert Baden-Powell, người sáng lập ra phong trào Hướng đạo, giải thích rằng Hướng đạo sinh lấy biểu tượng hoa bách hợp từ việc sử dụng trong mặt la bàn bởi vì nó "chỉ đúng hướng (và hướng lên) mà không xoay qua trái hay phải, nếu không thì sẽ đi sai hướng về phía ngược lại".

27 August 2007

Nha Trang - hè trong 3 ngày



Tính đên ngày hôm nay thì mình đi NT được 2 ngày rồi, vui lắm.

Mình đã lên tham mộ mẹ ở trên chùa Long Sơn vào buổi sáng đầu tiên ở NT. Đúng là Đại lễ Vu Lan, người đi chùa đông đúc. Mình thích cái cảm giác lên chùa thăm mẹ lắm, yên bình và có cảm giác có mẹ ở bên cạnh nữa. Chiều hôm qua mình nhí nhảnh đi tắm biển với nhóc Tom lúc 2h đến 4h30 chiều mới mò về nhà. Haha! Mấy tháng rồi mới gặp nhóc Thịnh và Sơn, tụi nó cao thấy kinh luôn. Tụi nó lết đến nhà mình lúc 8g tối và 9g lại mò về nhà. Tội nghiệp 2 nhóc, mình đã đưa cho Thịnh món quà sinh nhật rồi, không biết nó nhận được sẽ nghĩ gì nhỉ?

Ngày hôm nay ngủ dậy lúc 5 g, chờ Afát đến rước đi chơi bóng rổ, thế mà 6h chẳng thấy mặt chàng ta đâu, 6h15 nhận được tin nhắn từ chàng ta với một câu hỏi rất ngây thơ: “Trời mưa sân ướt sao chơi bóng rổ được?”. Tía ơi! Trời mưa từ tối qua rồi, giờ này còn hỏi câu đó. Chắc là ngủ dậy trễ rồi bày đặt hỏi câu đó để có cớ đến trễ. Chắn lắm luôn đó. Theo chương trình định sẵn thì mình sẽ chơi bóng rổ cho đến 7h với Sơn, Thịnh và mấy thằng bạn nhí nhố hồi cấp 2, rồi sau đó cho Afát cơ hội trả nợ bằng 1 tô bún bò. Sau đó nữa thì sẽ đi bơi với Tiên và Quang, Afát chưa kịp rủ nên có muốn đi hay không thì tuỳ. Chàng ta busy thiệt rồi, làm mình và 2 nhóc kia đi buồn quá. Đến 12h30 mới về đến nhà. Kết quả è đen thui như củ khoai lang nướng.

Bây giờ mình ngồi đây viết blog. Lịch trình cho ngày mai là gì vẫn chưa chắc chắn, mọi người đâu phải ai cũng rãnh đâu. Nhưng ngày hôm nay vậy là được rồi..

cai gia phai tra



Nó đã có lần shock như thế này, đã từng buồn như thế này, đã từng khóc nhiều như thế này và đã từng mang bộ mặt của 1 người mất hồn như thế này...Đó là ngày mà cả đời nó không quên, ngày sinh nhật lần 15 của nó và cũng là ngày mẹ nó về cõi vĩnh hằng. Dường như mọi thứ trước mắt nó không còn gì nữa, nó không biết phải bắt đầu từ đâu... Tại sao những ngày quan trọng đối với nó đều bị vỡ kế hoạch trong khi cái ngày đó nó đã chờ đợi trong suốt mấy tháng trời. Ngày sinh nhật buồn vậy đó, và ngày hôm nay, ngày Trại họp bạn, nó đã không thể tham dự. Nó không biết vì sao nó lại khóc nhiều như thế này, đâu phải là nó tiếc 1 kì trại đâu chứ, nhưng vì sao...???? Vì nó đã hi vọng quá nhiều để rồi giờ đây nó lại thất vọng như vậy àh, hay là nó tiếc công mình cố gắng rèn luyện, lo việc cho đội, hay là vì nó nghĩ rằng nó đã bỏ lỡ 1 cuộc vui..?

Ba nó có biết rằng nó đã chờ kì trại này rất lâu rồi và đã chuẩn bị mọi thứ đều hoàn tất cả ngoại trừ việc sắp xếp balô cho bản thân nó. Với cái lòng mong mỏi chờ đợi kì trại 100 năm có 1 lần “Kỉ niệm 100 năm thành lập phong trào Hướng Đạo Thế Giới”, nó trông ngóng từng ngày từng giờ như 1 đứa trẻ trông đến ngày sinh nhật của nó. Cái giá nó phải trả có quá đắt không? Chỉ vì nó lo việc cho đội nhiều hơn cho bản thân nó, ba nó nói: “Cùng mọi người trong 1 tập thể giúp việc cho nhau vậy là tốt nhưng quên mất bản thân mình là 1 điều ngu xuẩn”. Ba nó nói vậy có đúng không? Nó nhớ mãi câu nói đó...9h tối đâu phải là quá trễ cho việc sắp xếp đồ đạc vào balô chứ. Sợ ngủ trễ sáng mai dậy đi trại không được àh, không lẽ cái ngày nó chờ đợi lâu lắm rồi mà nó ngủ nhiều được sao. Nó có thể không ngủ trên đất trại trong 2 ngày mà vẫn chẳng sao cả. Đó là tinh thần chung của những người đi cắm trại thôi, chứ chẳng phải mình nó. Nhưng biết sao được, đó là suy nghĩ của ba nó, nó chẳng thay đổi được đâu. Một người cẩn thận như ba nó thì khó sống với một con bé vụng về như nó lắm.

Thà rằng quyết định không đi trại từ đầu thì có phải tốt hơn không, nó sẽ không khóc nhiều như vậy, nó đã không ngóng chờ buổi sáng tập trung đi trại như thế này, nó đã không chuẩn bị từng li từng tí cho kì trại từ việc cắm sạc điện thoại vì sợ hết pin giữa chừng, rồi thì cắt móng tay để giữ vệ sinh khi đi trại, ghi chép tỉ mỉ những thứ cần mang và những việc cần làm,... mọi việc chuẩn bị đều hoàn hảo cho bản thân nó và cả đội, vậy mà...Ba nó nói thay vì những ngày này đi trại thì bây giờ nó phải suy nghĩ lại những gì mình đã làm. Ba nó thật sai lầm, đầu óc nó sẽ chẳng nghĩ được gì ngoài những hình ảnh tưởng tượng đã ở trong đầu nó rất lâu. Chuyện giữa nó và ba nó chẳng có gì để nghĩ nữa, nó đã quen với cái tình hình 2 cha con không nói với nhau tiếng nào cả ngày rồi. Nó đã suy nghĩ rất nhiều rồi, chẳng cần nghĩ nữa đâu, vô ích. Suy nghĩ nhiều làm gì khi không thể thay đổi tình hình, người ta nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” là vậy. Tính cách 2 ba con luôn đối nghịch nhau, làm sao hợp nhau được, khó tránh khỏi chuyện này chuyện kia lắm.

Chuyện như vậy đó, tiếc thật! Nó đành phải thất hứa 1 lần với mọi người. Đã hẹn với chị Bô là sẽ xử đẹp nhau trên đất trại, đã trót hứa với chị Thiện rằng sẽ nấu cơm nuôi chị ấy, sẽ làm bữa ăn đêm thật hoành tráng. Áy náy quá, nó hiếm khi thất hẹn với ai, vì chắc chắn việc gì nó mới hứa.

“Mấy chị ơi, em xin lỗi! Xin lỗi tất cả mọi người vì em đã làm mọi người lo lắng. Cám ơn chị Thiện, chị đã động viên em rất nhiều...! I love everybody! I love Scout!”

dieu bat ngo



Sáng nay, buổi sáng nó mong đợi bấy lâu đã đến, nó dậy sớm, xách đồ chuẩn bị đi lên Tao Đàn, nhưng...nó không đi trại. Nó chỉ đem đồ cho đội mà không có balô của nó vì nó không đi trại, nó không cần phải uống thuốc say xe vì nó không đi trại, nó dậy lúc 5h20 chứ không phải 5h vì nó không đi trại, nó buồn......vì nó không đi trại.

Một tuần trời nắng nóng, đêm qua trời lại mưa, báo hiệu 1 điều gì đó không tốt... Con đường sao thấy dài quá, mọi người và cảnh vật vẫn vậy, mặt trời ửng đỏ vừa nhô lên còn núp sau vài đám mây, vẫn dòng sông này, vẫn là những người đi tập thể dục, nhưng sao nó vẫn thấy khác....Tâm trạng của nó...Nó không vui, vui làm sao được khi nó không được đi trại như dự định. Nó nghĩ về kì trại, nó khóc, nước mắt cứ ứa ra, nó không thể kiềm lại được. Nếu nó gặp các chị trong đoàn nó sẽ khóc nhiều hơn nữa. Vì sao nó lại khóc? Nó không trả lời được câu hỏi. Nó hít thật sâu vào để cố nén lại nhưng giọt nước mắt chảy dài trên má, để nén lại những suy nghĩ về kì trại. Nhưng...nó vẫn khóc, và nước mắt vẫn chảy nổi tiếp nhau trên mặt nó.

Nó gặp các chị. Chị Thiếu trưởng đã xin ba cho nó đi cùng nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Nó biết ba nó cũng buồn khi đưa ra quyết định đó vì cả 2 đều là HĐS mà, bỏ 1 kì trại đâu phải là chuyện dễ dàng. Một điều làm nó áy náy nhất lúc đó, làm sao mà nó có thể hứa với chị Thiện rằng nó sẽ có mặt trên đất trại trễ nhất là 10h sáng ngày mai, làm sao nó có thể dám đối mặt xin ba nó. Nó đã không nói ra lời hứa với chị ấy nhưng từ trong lòng nó, nó đã thầm hứa với chị rằng nó sẽ đi trại. Nó đã hứa với chị ấy sẽ không khóc nữa, nó sẽ cố gắng làm được...nó sẽ cố gắng!

Nó lên xe ra về, nhìn lại chị Thiện, nhìn lại Đội Hươu với ánh mắt như muốn nói 1 điều rằng: “Xin lỗi mọi người! Mọi người hãy cố gắng trong kì trại này nhé!”. Nhưng chẳng ai hiểu được đâu, nó cũng chẳng dám nhìn lại lâu, nó sợ nó sẽ khóc, như vậy thì thất hứa rồi.

Trời se se lạnh, lòng nó cũng lạnh băng, nước mắt lại chảy...Nó tự ép buộc mình không được khóc “Mày mà khóc thì mày không phải là HĐS vì mày đã thất hứa với chị Thiện”, và cứ thế, mỗi lần nước mắt chảy dài trên đôi má nó, nó lại nghĩ đến lời răng đe đó để tự nhắc mình, và nó đã thành công. Nó không khóc nữa cho đến khi về đến nhà. Vẫn còn sớm để bắt đầu mọi việc nhưng vì không muốn đối mặt với ba nó, nó không muốn ba thấy cái vẻ mặt người mất hồn của nó lúc đó, nó lấy sách vở ra học. Chẳng làm được gì dù đã cố gắng, nhưng cố gắng làm gì vô ích khi đầu óc chỉ nghĩ đến mọi người trên đất trại. Nó tưởng tượng cảnh ở đất trại khi nghe chị Thiện nói ở đó nhìn có vẻ rất hoang vu, rồi nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia. Không biết mọi người đang làm gì nhỉ? Nó hết hi vọng rồi...Ba và chị nó đã đi làm, nó ở nhà 1 mình....

Chuông điện thoại reo...anh M gọi. Có chuyện gì vậy nhỉ? Một tia sáng hi vọng lóe lên trong đầu nó, có thể anh M đã xin ba cho nó đi trại và anh ấy sẽ chở nó đi. Và nó đã đoán không lầm...Nó vui như diều gặp gió, nhưng phải ngày mai mới đi được, vậy là mất 1 ngày trại, nhưng không sao cả, được đi là vui rồi...Nó cười hí hửng một mình. Nó đi thu xếp đồ đạc ngay lập tức. Mọi người trên đất trại thay nhau gọi cho nó, ai cũng vui và hỏi khi nào nó đi, ai cũng thúc giục nó cả, vui thật. Có cả những lời “đe dọa” của nhỏ đội trưởng và nhỏ Phương nữa “Mai mà không đi là không yên thân đâu”, rồi còn cả “sẽ chết dưới tay chị Thiện” nữa chứ...Nó vui lắm, nó không ngờ nó lại được mọi người quan tâm như vậy, nó nhận thấy 1 điều rằng cho dù nó không phải là trụ cột duy nhất của đội nhưng nó là 1 phần tử của đội , đội Hươu không thể thiếu nó.

Với cái lòng mong mỏi đến sáng ngày mai, nó đi ngủ sớm để mai ra bến xe, nhưng cũng chẳng yên được giấc. 23g, Phương và Hạ gọi, nghe tin trên đó mưa nhiều, không có lửa trại, cũng không trò chơi đêm. Buồn thay! Trời ơi, con bé Hạ mong nó đi trại mau mau để có người nấu cơm. Buồn ghê zậy đó! Nó ở nhà nhưng biết là Hạ và Phương rất mệt mỏi với đội, vì các thành viên trong đội không có khả năng làm những việc nặng. Thường thì là nó, Phương và Hạ là những người gánh việc, bây giờ nó không đi, có nghĩa là mất đi 2 cánh tay, công việc sẽ bận rộn hơn, tội nghiệp Hạ và Phương quá. Sau kì trại này chắc chắn phải rèn thêm cho đội nhiều lắm, không thể để tình trạng này xảy ra 1 lần nữa.

“Đêm nay đành thất hẹn với lão Thành và AFát vậy, trót hẹn nhắn tin thâu đêm với 2 lão, nhưng bây giờ phải đi ngủ rồi, việc đi trại quan trọng hơn. Xin lỗi 2 người nha!”

$_$

P.S: Entry này viết xong lúc 15h11 ngày 1/8. Chuyện kể lại ngày 28/7

that vong, nuoc mat va lai hi vong



Cho đến giờ này, từ cái đêm 27/7 đến nay, tôi vẫn chưa thể nào quên được cái cảm xúc lúc đó, khi ba tôi nói 1 câu: “Đừng chuẩn bị đồ đi trại nữa, ngày mai ra đưa đồ cho đội rồi về nhà. Con không xứng đáng là HĐS. Cùng mọi người trong 1 tập thể giúp việc cho nhau vậy là tốt nhưng quên mất bản thân mình là 1 điều ngu xuẩn”. Tôi...không biết nói gì lúc đó, cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Tôi đứng sững và không tin điều mình mới nghe là sự thật. Phải vậy sao? Ngày mai phải ở nhà àh? Bao công sức chuẩn bị đổ xuống sông xuống biển hết àh? Những ngày mong chờ giờ đây lại phải thất vọng vậy sao? Và như lời ba tôi, tôi chỉ chuẩn bị đồ cho đội, quăng balô của mình qua 1 bên và cố gắng không nghĩ đến nó nữa. Xong đâu đó, tôi lên giường và ôm con gấu của mình. Chẳng thể nào ngủ được. Buồn và thất vọng cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi đã khóc ướt hết 1 bên gối và chẳng có dấu hiệu nào cho tôi biết là sẽ ngừng khóc. Tôi tức tưởi, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra. Nghĩ đến đội, lo cho đội mà bây giờ lại thế đấy. Vừa báo cho Phương và Hạ về việc không đi trại, chị Bô lại nhắn tin nhờ trang trí báo tường của đội, và như thế, thông tin “bé Mai không đi trại” lan nhanh đến chị Thiện. Ai cũng bàng hoàng và bất ngờ khi nghe tin đó. Tối hôm đó, tôi và chị Thiện đã có 1 cuộc nói chuyện đến 1g sáng mới kết thúc. Chị động viên tôi cố xin ba thay đổi quyết định, nhưng tôi biết như thế chẳng ích gì, tôi thừa biết ba tôi là người chỉ có 1 lời. Tại sao tôi lại là 1 con bé cứng đầu chứ? Tại sao tôi lại không đủ tự tin để xin lỗi ba và nhận khuyết điểm chứ? Chị Thiện là người con gái thứ hai làm cho tôi có cảm giác tin cậy khi tôi nói chuyện với chị. Tôi chẳng phải là đứa ưa những lời mật ngọt, tôi biết mình như thế nào và biết mình có thể biết lời nói nào là thật, lời nào là giả dối. Chị Thiện cũng chẳng cho tôi lời nói nào mà gọi là ngọt tai cả, mà đó là những câu xuất phát từ lòng của chị, những lời mà tôi cần nhất, và chị là người duy nhất có thể làm lúc đó. Nhờ chị mà tôi đã có 1 chút động lực để hi vọng rằng ngày mai có thể ba sẽ đổi ý...Điều tôi cần làm ngay lúc đó là viết ngay một tờ giấy dặn dò những việc cần làm cho đội và công thức nấu ăn. Lò mò dậy tìm đèn pin, giấy, bút. Miệng ngậm đèn pin, tay trái cầm điện thoại nhắn tin với chị Thiện, tay phải cầm bút viết lia lịa không ngừng. Tôi nghĩ rằng mình đã viết hết những gì cần nói và cần phải làm, nhưng vẫn chưa yên tâm được. Vẫn lo! Tôi tự trấn an mình với những lời động viên của chị Thiện để đi vào giấc ngủ. Mai phải dậy để đem đồ ra cho đội. Cùng với hi vọng các chị sẽ xin cho mình đi trại thành công, tôi đã nín khóc và ngủ. Có khóc nữa cũng chẳng làm được gì. Mình nên nghĩ cho ngày mai...Có lẽ sẽ tốt hơn...

@______________#

P.S: Entry này viết xong lúc 15h57 ngày 1/8.

26 August 2007

lo`ng em

“Chị sắp đi, lòng em tự hỏi

Rồi em và bố sẽ thế nào

Hằng ngày không nói tiếng nào

Hay sẽ tốt hơn hả chị?

Không có chị, em nói cùng ai

Không có chị, em sẽ thế nào

Không có chị, em cười với ai

Không có chị, em chỉ một mình

Cái buồn vây quanh em mỗi ngày

Một mình em đi chợ, nấu cơm

Một mình em rửa chén, quét nhà

Một mình em với bố, buồn tẻ

Căn nhà ba người nay còn đâu

Mà chỉ còn hai người lặng tiếng

Chỉ còn tiếng xe, tiếng gió trời

Đôi khi lại có tiếng mắng chửi

Cố gắng, cố gắng và cố gắng

Thời gian sẽ luôn trôi mãi

Mọi việc ổn định và em sẽ quen

Quen với lối sống tự lập này

Chị cứ yên tâm về đi

Lo cho tương lai của chị

Đừng ngoảnh đầu lại chị nhé

Em và bố sẽ ổn thôi.”

ne^'u...thi`...

“Nếu biết trước, con sẽ không đi học

Sẽ đi làm, để thỏa lòng bố nay

Nếu biết trước con sẽ không có bạn

Sẽ nhốt mình để bố không nổi sân

Và bao điều, nếu con biết trước

Con sẽ tránh, để được yên thân

Nếu biết trước, con sẽ chết trong bụng mẹ

Thì bố mẹ không tốn tiền nuôi con

Nếu biết trước, con sẽ không lớn lên

Thì bố mẹ không lo lắng vì con

Nếu, nếu ...và nếu biết trước mọi điều

Thì con sẽ không là con bây giờ!

tim su thanh tha?n

“ “Nội tâm” hai chữ ta ghét nhất

Muốn loại chúng ra khỏi thân ta

Hãy đi xa, đừng ngoảnh đầu lại

Còn ở đây, chỉ khổ ta thôi

Hằng đêm ta vẫn luôn cầu nguyện

Xin hai chữ “Thanh thản” vào thay

Đuổi “Nội tâm” đi vào dĩ vãng

Để ta buồn, lau nước mắt bằng thơ”

xin le^. du`ng ro*i

“Tao xin mày đừng tuôn ra nữa!

Lòng tao đau, mày có biết không?

Đã bao ngày tao ngăn mày lại

Tại sao mày chẳng hiểu lòng tao?

Tao xin mày đừng tuôn ra nữa!

Đầu tao đau mày có biết không?

Mày đã chảy mà sao cứ đọng

Để tạo dòng sưng cả khoen mi

Hay mày cứ tuôn ra, tuôn mãi

Thân tao sẽ héo tàn, không hơi

Đem đi đốt lòng sẽ không đau

Thành tro tàn, bay lẫn trong cát.”

no^~i dau

“Mắt thấm nhòa, lệ xưa ngấm lại

Đã bao lần con muốn lau khô

Chẳng hiểu sao nó cứ tuôn trào

Để lòng đau cứ nghĩ ngợi hoài

Hãy giúp con vượt qua bão táp

Đừng đưa con theo bước đường cùng

Con muốn chết nhưng tâm không ổn

Con chỉ đi khi lòng hết đau.”

que huong



“Con muốn biết nhiều về quê hương

Mẹ ơi, kể con nghe mẹ nhé

Tại sao nó có núi, có biển

Có màu xanh để tạo quê hương”

so*. va ba^'t lu*.c

Gỉa dối, giả dối, tất cả đều là giả dối...! Tại sao phải đối xử với nhau như vậy. Cha con chứ chẳng phải kẻ thù mà hễ một chút là đòi từ nhau. Quan tâm đến con, hỏi tại sao con không nói những gì con nghĩ cho bố biết, khi con nói thì bố lại bảo con là kẻ hư đốn, mất dạy rồi đuổi con ra khỏi nhà. Con không hiểu tại sao lại như vậy. Trong lòng bố có phải là luôn trong tư thế sẵn sàng để la mắng chúng con không? Chính vì thế mà con và các chị chẳng bao giờ dám nói câu nào với bố, ngay cả khi bố hỏi chúng con. Khi bố bệnh, cũng chẳng đứa nào dám hỏi, trong lòng bố sẽ nói chúng con rằng đó là sự quan tâm giả dối. Con đủ lớn để hiểu những gì bố nói, nhưng có những việc bố nói đi nói lại, bố nói đến khi bố sắp nói gì con đều biết, khiến đầu óc con như muốn nổ tung, dần dần con không muốn suy nghĩ 1 cái gì nữa. Lúc đó, đầu óc con thoải mái và mơ hồ, chẳng biết mình đang làm gì, mình đang ở đâu và mình là ai. Con sợ những lúc ở bên bố, vì con sợ phải bị nghe mắng bởi những lỗi mà con không hề nghĩ rằng đó là sai. Con sợ khi ở bên bố, con sẽ trở thành đứa vô dụng, đứa thụ động và kém suy nghĩ. Bố chẳng bao giờ để con tự làm điều gì cả. Khi con có cơ hội thì con đều làm sai, khiến bố không tin tưởng khả năng của con. Nhưng có làm sai mới biết rút kinh nghiệm chứ, con không hoàn hảo như bố. Bố làm con mất đi sự tự tin của 1 con người, con không dám nghĩ, con không dám làm khi con ở cạnh bố. Và con trở thành 1 đứa kém cỏi thua mọi người khi con không có bố bên cạnh. Vì thế mà bố luôn nói với con rằng: “Tại sao con người ta làm được mà mày lại làm không được?” Tại sao bất cứ điều gì lớn hay nhỏ bố đều nghĩ ra, chỉ mỗi việc bố hiểu và thông cảm cho con cái thì lại không hả bố?

Bố muốn đuổi con đi thì bố cứ nói, con sẽ đi. Sao lại cứ cho con sự lựa chọn giữa đi và ở lại. Bố thừa biết là con sẽ chọn ở lại mà, sao bố lại biến con thành 1 kẻ sống giả dối khi lòng muốn đi nhưng miệng nói ở lại. Con sẽ phải lừa dối bố đến khi nào để tiếp tục có cuộc sống ổn định như bây giờ, và ... con đã lừa dối chính mình nữa bố ạh. Con không thích mùa hè, mùa hè luôn làm con chảy nước mắt. Mùa hè con ở nhà, và bố thì có chuyện để la mắng con, để ý con từng hành động. Nếu là mùa xuân, mùa thu, mùa đông thì con sẽ đi học, bố thì đi làm cả ngày, sáng sớm con nấu cơm cho bố mang đi, tối về ăn cơm rồi con học bài, bố coi TV. Con ước gì 1 ngày của con chỉ có như vậy, để con ít phải chạm mặt bố, con không phải đau đầu và chảy nước mắt nữa.

Một buổi sáng, con nấu món bố thích, vậy mà bố nói không ăn, nước mắt con lại ứa ra đọng trên khóe mắt. Con buồn! Bao nhiêu hi vọng bố sẽ ăn ngon miệng, hi vọng bố sẽ có dịp khoe với mọi người ở cơ quan rằng có đứa con gái biết nấu món bố thích, tất cả những lời con muốn nói với bố dường như đều nằm trong món ăn đó,...vậy mà bố lại từ chối thẳng thừng, không hề biết con đang nghĩ gì. Rồi sau đó con lại buồn và nghĩ ngợi vì bố cho rằng con từ chối sự quan tâm của bố khi con không muốn đi ăn sáng với bố. Con không muốn đi chỉ đơn giản vì con không muốn ra đường, con chỉ muốn ở nhà. Con thà ăn 1 mình con hơn ăn với bố, vì con sợ ngồi đối diện mà cặp mắt bố lúc nào cũng nhìn con, con sợ cái sự sống 1 ngày mới mất đi do không khí ảm đạm của bữa ăn xóa mất. Bữa ăn là lúc con sợ nhất bố có biết không? Bao nhiêu chuyện bực bội của bố, bố đều dồn ra vào lúc đó, còn không thì cha con chỉ ăn, không 1 tiếng nói nào phát ra từ 2 phía. Ảm đạm, buồn tẻ và thật khủng khiếp.

Con sợ gia đình mình lắm bố ạh. Chẳng có gia đình nào giống mình cả. Những đứa con lúc nào cũng nghĩ ra mọi cách để che giấu tội lỗi, con cái không dám nói chuyện với cha mình, con cái quan tâm đến cha nhưng cha không muốn nhận và ngược lại, các thành viên trong gia đình không ai thẳng thắn với ai, cha con không đồng quan điểm về mọi việc và lúc nào cũng có vẫn đề để tranh cãi. Con và các anh chị đôi khi rất bất đồng với những lời nói và hành động của bố khi bình tĩnh cũng như lúc nóng giận, nhưng chẳng ai dám nói ra. Nói ra thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc chẳn là sẽ có 1 cuộc nội chiến hoặc ít nhất cũng là chiến tranh lạnh với nhau, hoặc là cha con sẽ từ nhau. Có thể lắm chứ, nhưng việc này đâu phải là chưa xảy ra bao giờ.

Và 1 điều nữa, điều quan trọng nhất và con sợ điều này nhất bố ạh. Nhiều lần con suy nghĩ không biết có nên nói tất cả cho bố hay không, không biết bao nhiêu người động viên con làm việc này nhưng chưa bao giờ con nói ra 1 lời nào dù là nhỏ nhất. Con có thể nói chỉ 1 điều mà không nói hết àh, con không làm được. Khi đã nói thì phải nói hết, nhưng kết quả là thế nào? Bố sẽ có 1 cú sock tinh thần nặng nề. Bố luôn nghĩ rằng mình đúng, bố mong mọi việc của con cái luôn tốt đẹp, bố quan tâm chúng con và mong chúng con nhận. Và khi bố biết sự thật thì...bố thất vọng nặng nề, bố sẽ thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa. Làm sao bố có thể chịu được hoàn cảnh đó. Có đúng không bố?

Chúng con phải làm gì đây? Chúng con sợ lắm bố àh. Sợ và bất lực...!

toi van chua yen



Dạo gần đây, xung quanh tôi có nhiều chuyện thay đổi khiến tôi luôn phải suy nghĩ và cố gắng bắt kịp theo nó. Tôi dường như đuối sức khi cứ phải theo dòng thời gian như thế này. Ngày qua ngày mà tôi vẫn chưa thay đổi gì cho bản thân mình, học hành, Hướng đạo, mọi việc vẫn như vậy...

Cái dự định kháng hạng nhì của tôi có lẽ phải chấm dứt, tôi không tự tin về khả năng của mình, tôi cần phải trang bị cho mình thêm 1 số kĩ năng nữa và cần phải hoàn thiện mình. Tôi muốn mình phải thực sự xứng đáng khi là HĐS hạng nhì. Việc kháng hạng nhì chưa xong thì giờ đây tôi phải nhức óc để suy nghĩ thật cặn kẽ về quyết định mình có nên làm phụ tá hay không. Cả 3 đứa chúng tôi là trụ cột của đội đều không muốn bỏ đội vì các em còn non nớt quá. Nếu cả 3 đứa đều đi thì Hươu có trụ được hay không, điều này đã làm cả 3 chúng tôi suy nghĩ từ lâu rồi. Chúng tôi chẳng thể nào trách ai được vì đó là hậu quả do chúng tôi gây nên. Vì quá cầu toàn cho mọi việc nên chúng tôi đã không tin tưởng ở các bé trong đội, và cứ thế mà làm hết việc mỗi khi đi trại. Chúng tôi thật có lỗi với các bé, khi đã nhận ra lỗi thì đã muộn rồi. Có câu chuyện như thế này: “Một cây to với cái bóng tỏa mát quá lớn thì sẽ chỉ thấy các cây bé đứng dưới nó 1 cách vô dụng chẳng thể nào lớn lên được, nhưng nếu chặt cái cây to kia thì chúng ta sẽ thấy được các cây bé cũng có thể cho bóng mát và phát triển cao hơn”. Từ câu chuyện “Cây bóng quang” này đã giúp chúng tôi nhận ra mình cần phải làm gì. Cho dù khi chúng tôi đi khỏi đội thì đội có thể sẽ đi lên hoặc đi xuống , nhưng đó là 1 điều kiện giúp các bé học hỏi nhiều hơn để tiếp tục phát triển và thể hiện chính mình. Đã đến lúc nên chặt đổ “cây to” rồi. Chúng tôi nghĩ mình nên bắt đầu trò chơi mạo hiểm này xem sao. Vậy là điều khiến tôi lo lắng nhất đã có cách giải quyết. Nhưng không sinh hoạt dưới đội nữa thì cũng buồn lắm đó, tôi nghĩ vậy nhưng thực sự ra sao thì chưa biết. Làm phụ tá thì sẽ không chơi trò chơi lớn nữa nè, không được gọi tên đội nữa chứ, chỉ vậy thôi thấy cũng buồn rồi... Và bây giờ chúng tôi đã đưa ra quyết định cho bản thân mình là sẽ lên làm phụ tá. Đó là cách chúng tôi trả lỗi cho các bé trong đội.

Thực sự lúc họp Hội đồng đoàn, chúng tôi đã rất hoang mang và bối rối không biết phải thế nào. Hạ-đội trưởng Hươu thì không cần phải suy nghĩ gì nữa, việc bỏ phiếu bầu cử thì con bé trúng chắc rồi. Nhưng còn tôi và Phương, có thể là cả 2 cùng lên, hoặc 1 trong 2 phải lên. Chúng tôi chẳng biết phải thế nào nữa. Lúc đó chúng tôi nghĩ cả 2 cùng lên thì bỏ đội cho ai nên điều đó là không thể. 1 trong 2 àh? Ai đi, ai ở lại? Ai đi ai ở lại thì cũng giống nhau, chính điều đó đã làm chúng tôi khó xử. Thiếu Trưởng của chúng tôi thật tuyệt vời, chị ấy đã giúp chúng tôi đưa ra quyết định nhanh chóng nhưng cái lo lắng vẫn nằm đâu đó trong tôi. Tôi vẫn chưa yên...

17 August 2007

Thuy Tien oi! Tao yeu may va nho may nhieu lam nhoc ah!



Thu hai 20/8 la sinh nhat con nho ban than nhat cua toi, co le toi ko online duoc. Danh phai viet cai entry nay truoc, de no khoi phai thac mac vi sao toi ko lien lac gi voi no suot 1 thang nay.

Xin loi may nhe! Lai 1 nam nua tao ko co canh may vao ngay sinh nhat cua may.

Tao se chang chuc gi cho may dau, vi tao nghi rang may biet tao luon mong nhung gi tot dep nhat den voi may ma dung ko? Tao voi may chang can phai noi dai dong lam gi, nhoc nhi? Hahaha... Dung thac mac vi sao tao ko lien lac voi may trong suot 1 thang nay nhe, khi nao ve nha trang tao se noi sau.

Happy birthday to you!