Chuyển tâm chuyển nhà

27 June 2007



Có thể nói trong đầu tôi đang suy nghĩ nhiều về blog. Tôi không hiểu mọi người nghĩ blog tôi như thế nào, nhưng đối với tôi thì nó thực sự tốt đối với mình. Đã có người nhận xét blog của tôi có nhiều câu từ không được hay và nói rằng nó giống một cái thùng rác. Oh! không fải như vậy chứ? Cái nhật kí của tôi mà người ta lại nói là giống thùng rác sao??? Thùng rác là nơi vứt hết những thứ dơ bẩn, những thứ thải đi. Không! Blog của tôi không fải là thùng rác! Những bài tôi viết đều được mọi người đọc và nhận xét, đôi khi tôi cũng đọc lại chứ chẳng phải tôi viết xong rồi quăng đó, ko thèm dòm ngó gì nó nữa, vậy thì các bài viết của tôi có giống rác hay ko? Và blog của tôi có phải là thùng rác hay ko?

Tôi công nhận là mình đã có những từ "chửi vả" những người, những chuyện tôi ghét. Với lại có phải là tôi chửi thề văng tục gì đâu nhỉ. Tại sao lại nói như vậy? Nhưng ko thể vì thế mà gọi nó là thùng rác được. Có ai trên đời này hoàn hảo đên mức ngay cả khi bực mình tức tối trong người mà trong đầu vẫn còn những câu từ đẹp đẽ văn chương hay không? Xin thưa rằng, tôi chắc chắn 100% là không. Chưa bao giờ tôi chắc chắn như bây giờ. Ngay cả vị Thủ tướng, ông Chủ tịch nước mình cũng chưa chắc làm được điều đó, chứ nói gì đến người đã nói rằng blog tôi giống thùng rác. Dĩ nhiên là các ông nhà ta phải biết cách gì đó để không có chuyện xảy ra như tôi bây giờ rồi. Tôi là một đứa nóng tính. Cho đến bây giờ thì cái nóng tính đó đã giảm được chút ít, tôi đã có thể kiềm chế bản thân, tôi vui vì điều đó. Nhưng không có nghĩa là tôi bực bội trong người mà không nói ra, tôi là con người mà. Tôi không thích con người luôn trầm lặng như trước kia của mình nữa, nó làm tôi ngày càng thua thiệt những người khác vì tôi không tự tin chính mình. Đó là lý do tôi trở thành một cư dân của thế giới blog. Vì thế tôi mong bạn đọc thông cảm cho những lời lẽ mà có người nói là thô lỗ mỗi khi "máu sôi" của tôi "trào ra ngoài". Nói đến đây có lẽ các bạn đã hiểu...Cám ơn người đã góp ý với tôi về vấn đề câu từ trong các bài viết của tôi. Tôi sẽ cố gắng kiềm chế lại mình. Nhưng tôi ko thích cái kiểu kiềm chế đến mức khi mình đến nơi mà mình tin tưởng nhất, nơi mà mình cảm thấy thoải mái nhất lại phải giấu đi tất cả suy nghĩ của mình, cho dù nó có xấu xa như thế nào đi nữa. Nếu có ai có ý kiến gì về bài viết này của tôi thì vui lòng comment cho tôi nhé! Tôi sẵn lòng đón nhận mọi ý kiến!

Cám ơn mọi người!

26 June 2007

Good bye Phu Quoc island....!

Ngồi trên máy bay suy nghĩ lại những ngày ở Phú Quốc thấy thú vị làm sao. Chỉ ở Phú Quốc 3 ngày mà thấy thời gian trôi qua lâu thật, như là cả tuần vậy, một thời gian thoải mái và tuyệt vời. Thế mới là du lịch. Một phần vì tôi đã quen cuộc sống ở Sài Gòn rồi, một thành phố luôn ồn ào tiếng xe ngoài đường cho dù ngày hay đêm, cuộc sống bận bịu, 1 ngày 24g mà sao thấy thời gian qua nhanh quá, dường như nó không đủ cho tôi làm mọi việc như ý muốn. Người ta nói "Đi một ngày đàng học một sàng khôn", tôi đi Phú Quốc 3 ngày đã học được một thúng điều rồi đó. Ví dụ như là cách bắt bạch tuộc, biết đến một số chiêu nấu ăn ngon, những món ăn có một không hai ở đây, những điều về chó Phú Quốc nữa, cách làm nước mắm, và còn nhiều lắm... Tôi đã biết chút gì đó về hòn đảo phong phú tài nguyên này mà trước kia tôi đã tưởng tượng rằng nó chẳng có gì đặc biệt ngoài nước mắm, biển và những điều tôi nghe người ta nói. Đúng là có đi mới biết nó như thế nào. Tôi chỉ biết nói là nó rất tuyệt

vời, nó hơn những gì tôi mong đợi và tưởng tượng.

Chiều hôm đó ngồi trên máy bay mà sao cảm thấy không được khỏe cho lắm. Cái bụng rất là khó chịu. Có thể là bị say rồi. Chịu khó nhắm mắt nghỉ một chút có thể nó sẽ bớt. Nhưng ôi không, máy bay vừa dừng, có bụng kêu ọt ọt, nước bọt tiết ra liên tục trong miệng... OH MAN! Lấy vội cái túi giấy, vừa mở miệng túi là....ôi thôi.... Bao nhiều thứ trong bụng như bị tống ra ngoài cả. "Giải quyết" xong cảm thấy khoẻ hẳn. Chúng tôi ra nhận hành lý và ra taxi về nhà ngay sau đó. Thằng cho Vũ sao mà linh thế không biết. Tôi vừa lên taxi, khởi động lại điện thoại là thấy hắn gọi liền. Số rãnh, thiệt là bực bội khi đi ngoài đường mà có người gọi. Nói mấy câu là bye bye liền. Không muốn nói chuyện trên xe chút nào, vì có thể mọi người trong xe sẽ thấy phiền.

Đi trên đường, nhìn xe cộ qua lại mà thấy choáng ngợp, muốn trở lại Phú Quốc quá. Hìhìhì. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên những ngày ở hòn đảo dễ thương đó. Nó sé là những ngày vui nhất trong mùa hè năm nay của tôi. Tôi sẽ luôn nhớ đến nó. Hi vọng sẽ được quay lại trong một ngày gần đây. Tạm biệt Phú Quốc xinh đẹp...!

25 June 2007

Hôm nay tại hạ mạn phép bàn tán chuyện con "dế" của tại hạ một chút với pà kon cô bác gần xa nhá!

Thật là bực bội làm sao mỗi khi có một con hâm hoặc thằng điên nào đó nhá máy liên tục. Tức chịu không nổi. Gọi lại để chửi nó thì nó khóa máy mất rùi. Quân mất dạy! Bộ có một chút tiền để xài mô-bi-le là có thể phá phách người ta hay sao. Kị nhất là đêm hôm thanh vắng thì con "dế" của tui "gáy" lên. Chẳng khác nào phá giấc ngủ đáng giá ngàn vàng của tại hạ cả. Thiệt là bực mình, thiệt là bực cái mình áh. Nhiều khi muốn khóa máy mà không được, lỡ papa gọi mà liên lạc không được thì tại hạ biết trốn ở đâu đây. Tại hạ thật sự không muốn bị nghe papa "đọc rap". Cái dzụ khóa máy này bị papa cho phăng cho mấy lần ùi. Hixhix! Cho nên...ban ngày thì để cho nó "gáy" maximum lun, ban đêm thì bịt miệng cho con "dế" câm luôn, mắc công nửa đêm nó "gáy" mắc công bị chửi. Cũng hơi...bực bội nhưng mà còn hơn phải nghe tiếp bài rap quen thuộc của papa.

Có một cái này nữa nè. Đi đâu cũng bị papa quản lý bằng con "dế" này hết. Tại hạ đi chơi mà một buổi papa gọi không biết bao nhiều lần để hỏi là "Đang ở đâu?", rồi còn "Nhớ về sớm trước 9g.". Hichic! Cuộc chơi mất vui! Lâu lâu mới về Nha Trang một lần, đi chơi với mấy nhóc bạn, zậy mà cũng không được yên thân nữa.

Hic! Còn dzụ này nữa luôn làm tại hạ nhức đầu là con "dế" của tại hạ thường xuyên cạn kiệt "máu". Hic! Dạo gần đây không t8m thâu đêm với lão Nửa Người Nửa Vượn AFát nữa nên cũng đỡ cạn "máu". Mỗi lần mà thấy hắn nhắn tin là biết đời con "dế" của tại hạ đến đây là sắp tàn rùi. Hìhìhì. Con trai gì mà t8m thấy ghê luôn. Mấy tháng nay thì tại hạ không phải nhức đầu vì cái dzụ này nữa mobiphone khuyến mãi nạp 1 được 2 cho thuê bao mới, nên bi jờ trong người con "dế" lúc nào cũng đầy sức sống. Hìhìhì.

Đó là 3 lí do chính khiến cho tại hạ không thích chơi "dế". Đúng là nó có ích thật đó, nhưng mà đối với tại hạ thì nó không cần thiết cho lắm. Nếu không có nó thì tại hạ đã không bị nhức đầu òi. Dù sao xài "chùa" cũng sướng hơn. Hìhìhì. Đọc trên Echip Mobile thấy có mấy con "dế" tới cả chục triệu. Tại sao lại có những người xài tiền xa xỉ như vậy cơ chứ, trong khi chức năng của nó chẳng có gì đặc biệt. Kiểu đó có ngày bán nhà vì "dế" nếu pà kon cứ chạy theo mô-đen và công nghệ của nó.

Đi du lịch luôn là điều tôi mong đợi nhất mỗi khi hè đến. Nó là một trong những sở thích chung của gia đình tôi. Dường như du lịch đã ăn trong máu cả nhà. Cho đến nay thì tôi đã đi gần hết Việt Nam rồi. Cả gia đình quan niệm về du lịch không đơn thuần chỉ là đi chơi, giải trí, đi cho biết chỗ này chỗ kia, hay là chỉ mang danh là đi nhiều nơi. Chúng tôi xem việc đi du lịch như việc đọc sách vậy đó. Bạn đi du lịch bạn sẽ biết về phong tục tập quán của người dân nới đó, bạn sẽ biết những điều thú vị và mới lạ ở vùng đất bạn đến,... Như thế sẽ thú vị và dễ tiếp thu hơn nếu bạn đọc sách chứ đúng không? Gia đình tôi chỉ là những người làm công ăn lương nhà nước bình thường và không giàu có gì cả, nhưng rất phóng khoáng trong nhu cầu "ăn chơi" nếu cảm thấy nó thực sự cần thiết và bổ ích. Nhiều người nghĩ rằng gia đình tôi chắc hẳn là rất giàu có hoặc là có người ở nước ngoài về nên mới tổ chức đi du lịch khi nghe tôi kể về những chuyến du lịch của mình cùng gia đình. Hì hì! Tôi thắc mắc là tại sao người ta lại nghĩ vậy? Đi du lịch mà cũng phân biệt giàu nghèo hay sao? Nhà giàu mới là không đi du lịch nhiều đó pà kon ơi. Lo làm ăn quá thời gian đâu mà chơi với bời, rồi còn đi du lịch nữa chứ. Cuộc sống nên biết cách điều hòa mọi thứ, như vậy mới có cuộc sống tốt được. Biết cách làm việc, học tập, giải trí, biết cách chi tiêu thì bạn sẽ dễ dàng có được những điều gia đình tôi có thôi mà. Chẳng cần phải giàu có lắm đâu. Cuộc sống mà không hưởng thụ thì làm sao biết được những điều thú vị chứ.

Tôi thích nhất là đi Huế. Vì nơi đó có những điều mà tôi quan tâm, đó là lăng tẩm các vị vua, cung đình triều Nguyễn,... Tôi vẫn chưa đi hết các lăng. Nếu có dịp nhất định tôi sẽ đi Huế. Nơi mà tôi đang mong đợi là Sapa, sau đó là Bình Định (quê ngoại tôi đó). Tôi muốn được biết nhiều về Sapa, một nơi thu hút nhiều khách du lịch thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều điều thú vị. Tôi không thể bỏ qua nơi đó được. Có thể sau chuyến đi Sapa tôi sẽ biết được cách nhảy sạp, cách dệt vải của người dân tộc thì sao... và biết cả cái lạnh thấu xương của miền núi miền Bắc nữa chứ. Hìhì! Đi vào mùa đông thì lạnh phải biết, có thể trời sẽ có tuyết nữa. Nếu đi Sapa tôi sẽ đến xem chợ tình, đó là cái đặc trưng của Sapa đó nha. Không thể bỏ ra được. Và điều quan trọng là được ăn nhiều thứ ở nơi đó nữa, những thứ chưa bao giờ được ăn cả. Nếu đi Bình Định, tôi sẽ đi thăm những người bà con bên ngoại mà tôi chưa bao giờ được gặp. Tôi sẽ được biết về vùng đất Bình Định và con người nơi đó như thế nào. Tôi cần phải biết một chút gì đó về quê ngoại. Đó là lí do tôi muốn đi Bình Định.

Đó là đi du lịch trong nước.Còn ngoài nước thì tôi chưa nghĩ đến. Nhưng nếu đã yêu thích việc đi du lịch thì không nên bỏ qua cơ hội được đi du lịch nước ngoài. Tôi đã rất tiếc khi không được đi Bắc Kinh và một số vùng nổi tiếng của Trung Quốc với bố mẹ vì phải đi học. Hồi trước cũng dự định đi Singapore, Hongkong, nhưng vì cái lí do muôn thuở đáng ghét là tôi phải đi học mà tôi không được đi. Hè năm nay định du hí ở Campuchia nhưng chắc cũng không được. Chán thật! Tất cả người lớn đều nói là cố học đi, sau này đi làm có tiền muốn đi đâu cũng được. Tôi thấy cái "chân lý" đó đúng được có 1 nửa thôi àh. Đi làm đúng là có tiền thật đấy, nhưng rồi thời gian đâu mà đi du hí nơi này nơi nọ chứ. Hổng lẽ chờ đến già nghỉ hưu rồi mới đi. Lúc đó già cả rồi, sức đâu mà tắm biển, leo núi nữa chứ. Bây giờ học sinh đúng là bị Bộ giáo dục đánh cắp tuổi thơ rồi. Hè mà chẳng đi đâu cả, suốt ngày học với học. Từ lớp Toán rồi lại đến lớp Lý. Học muốn khùng luôn mà tỷ lệ học sinh giỏi càng ngày càng hiếm. Pó hand! Học sinh bây giờ chẳng biết mùa hè là cái gì hết, mùa hè trong giới học sinh tụi tôi bây giờ gọi nôm na là học kì III. Nghe là biết thế nào rồi đó, chỉ có không bị "giam cầm" trong mấy cái nội quy của nhà trường thôi àh.

Đi du lịch nước ngoài thì nơi tôi không thể bỏ qua là Trung Quốc, Pháp, Italia, Anh. Đó là những nơi có nền kiến trúc rất nổi tiếng. Mỗi nơi một phong cách khác nhau. Chẳng như Việt Nam toàn là ăn cắp của người ta rồi trộn lại thành loại kiến trúc mà tôi gọi là "thập cẩm kiến trúc" chẳng đâu vào đâu cả. Kết hợp đẹp và phù hợp với nhau thì không nói làm gì, đằng này lại làm cho phong cách kiến trúc của nước người ta trông xấu hơn và mất đi cái đặc trưng của người ta khi mấy "ông" không ngại ngần repair and mix lại các kiểu kiến trúc, rồi gọi đó là tác phẩm của sự "SÁNG TẠO" của mấy "ông". Đúng là không biết xấu hổ. Có lẽ tôi qua bức xúc rồi. "Xì-tóp hia" là được rồi! Kiến trúc và thức ăn là điều tôi quan tâm nhất khi đi du lịch. Nó cho tôi biết được những văn hoá "lạ lùng" của nơi đó. Nhiều nước có phong tục tập quán rất lạ lùng mà tôi chẳng hiểu được. Vậy nên tôi cần phải đi, tôi phải giải đáp được những thắc mắc của tôi. "Có lẽ mình phải improve English của mình nếu có dự định đi nước ngoài". Lí do tôi muốn đi Trung Quốc là vì tôi muốn được đi thăm những cung điện, chùa chiền và cả Vạn Lí Trường Thành nữa, ngoài ra phải ăn mì hoành thánh ở chính xứ sở của nó nữa. Nói đến Pháp thì không thể bỏ qua Tháp Ep-phen, Anh thì có Big Ben, Italia thì có món Spaghetty. Hìhì. Hình như nghĩ đến nước ngoài có vẻ như còn xa xôi quá nhỉ. Hìhì. Nhưng mà tôi có quyền tưởng tượng mà. Đó là cái quyền vô hạn có thể tuần hoàn mà... "Tại sao lại có thể ngăn cản cái trí tưởng tượng của một con người như mình chứ". Kekekeke.

Có lẽ mình không nên tiếp tục nưa vì mình fải ... lên giường phi giấc nồng đây. hihihi. Hình như dừng lại ở đây thì vô duyên quá thì phải, nhưng không thể kiềm chế được con mắt nãy giờ cứ muốn xụp xuống của mình nữa rồi. Biiibiiii!

the third day in Phu Quoc island

Buổi sáng của ngày thứ 3 ở đảo Phú Quốc hôm đó tôi cũng dậy sớm và chạy ra biển ngay sau khi thức dậy. Để bắt đầu một ngày mới, tôi có một bữa sáng "hoàng tráng" với cái món quen thuộc mà tôi gọi là món quốc tế và ly sinh tố cà chua. Hi`hi`hi`. Vì ở khách sạn này chẳng có món nào hợp với tôi cả. Toàn là bán mấy món bọn Tây nó ăn, ngán chết mà chẳng được no. Bữa sáng kết thúc nhanh gọn. Mọi người chuẩn bị đến vườn tiêu và nhà thùng làm nước mắm. Vườn tiêu thì không để lại cho tôi ấn tượng đặc biệt vì tôi đã thấy nhiều lần rồi. Nhưng nhà thùng thì khác đó nha! Tôi bị cuốn hút bởi mùi thơm nước mắm ngay từ ngoài cổng. WOW!!!! đi vào trong, thấy mấy cái thùng làm mắm bự tổ chảng. Mũi của tôi muốn nghẹt luôn vì chẳng thể nào nhận ra mùi khác ngoài cái mùi đặc trưng của Việt Nam quê ta. Chỉ cần ngửi mùi là đoán ngay là mắm ở đây chắc ngon lắm. Vì mùi nước mắm cũng thể hiện được độ ngon của mắm mà. Vào được một lúc thì có một đoàn du lịch khác có hướng dẫn viên. Đoàn của tôi đứng nghe ké. Hìhì. Nghe quy trình người ta làm mắm thú vị thật. Chỗ sản xuất nước mắm này nhìn cũng sạch sẽ lắm. Chú Lê Hoàn đặt mua 2 thùng mắm về Sài Gòn. Chú nói là mắm ở đây có vị giống loại mắm hồi nhỏ chú rất thích, đã mấy chục năm mà chú vẫn nhớ thì tài thật đấy.

Từ nhà thùng, trên đường về khách sạn chúng tôi ghé vào khu du lịch Cội Nguồn. Nơi đây có một trại chó Phú Quốc, chim ưng, chim đại bàng, và là nơi nổi tiếng trong việc nuôi Ngọc Trai. Nhìn mấy viên Ngọc Trai đẹp thì cũng đẹp thật nhưng mà ... hic! Gía một viên Ngọc Trai thấp nhất là 800k, có viên lên đến hơn chục triệu đồng. Tôi không bao giờ bỏ ra món tiền lớn như vậy để mua mấy thứ trang sức đó. Thật là xa xỉ! Đồ ở đây bán mắc quá, nó không hấp dẫn cho lắm. Hìhì! Từ xưa đến giờ có bao giờ tôi quan tâm đến mấy đồ trang sức đâu. Nó không hợp với tôi chút nào. Điều tôi quan tâm bây giờ là chó Phú Quốc. Hìhì. Tụi nó dễ thương lắm đó. Cái hình ở trên là tôi và một chú chó Phú Quốc. Nó cứ theo chân tôi hoài. Trúng tôi là cái nòi sợ chó nữa chứ. Nhưng vì chú ta cứ bám lấy chân tôi, với lại nhìn nó cũng hiền nên cũng ... không đành lòng rứt áo ra đi. Hi`hi`hi`. Chơi với nó chút xíu thôi, vì phải về khách sạn ăn cơm chuẩn bị ra sân bay về Sài Gòn nữa. Lão Dũng tranh thủ ngủ ngay trên cái võng rồi kìa. Mấy ngày nay lão dẫn đoàn chúng tôi đi chơi chắc là mệt lắm. Lão là dân hướng dẫn viên du lịch nên biết nhiều chỗ ăn chơi, tham quan ở Phú Quốc lắm. Chắc đợt sau đi Phú Quốc phải báo trước mấy ngày để lão ngủ trước lấy tinh thần mất ngủ trong mấy ngày sau quá. Kekekeke. Lão nhỏ hơn pà chị iu dấu của mình 1 tuổi mà mấy bữa nay kiu người ta là em ngon ơ luôn. Hìhì, cũng chẳng trách lão làm gì, người không biết không có tội, với lại nhìn pà chị iu của mình hơi bị "hạt tiêu" nên lão tưởng pà chị iu của mình nhỏ hơn lão là phải. Kể cho pà chị iu thì bả cũng mới biết lão Dũng nhỏ hơn. Nhìn lão Dũng to con, mặt mày chững chạc, ai mà nghĩ ổng mới có 25tuổi chứ. Hìhì. Pà chị iu của mình vẫn quen miệng gọi lão Dũng là anh. Mà thôi cũng chẳng có gì, ổng sinh cuối năm 82, đầu năm 81, nên cũng xí xóa chứ có gì đâu. Hổng lẽ 2 người kiu chị em với nhau.Kekeke.

Àh hà, trưa hôm đó, ăn cơm no quá chừng, đồ ăn ngon lắm. Trưa nay ăn ở khách sạn. Đồ ăn nhiều quá trời quá đất. Tiếc thấy mồ, ăn hổng hết. Zậy nên phải gói lại bỏ vào hộp giấy đem về Sài Gòn thui. Đồ hải sản không áh, tươi lắm, ở Sài Gòn dễ gì được như zậy chứ. Mọi người chuẩn bị hành lý đi lên sân bay. Đoán xem việc đầu tiên papa làm là gì khi đến sân bay nào? Hèhè! Tại sao lại không chụp một vài tấm hình lưu niệm ở sân bay Phú Quốc nhỉ? Thói quen của một nhà báo và cũng là sở thích của papa cộng với cái máu du lịch, nên cái máy ảnh luôn đi theo papa. Vậy nên cái album đi Phú Quốc đợt này hơi bị chiếm dung lượng trong cái file du lịch của gia đình tôi. Chúng tôi chào tạm biệt anh Dũng và làm thủ tục lên máy bay. Nghĩ thầm trong bụng :" Lão Dũng đảm bảo về nhà là nằm lăn ra giường liền cho coi. Hihihi".

Máy bay cất cánh. Tôi cảm thấy buồn khi xa Phú Quốc. Chào tạm biệt Phú Quốc, hi vọng là tôi sẽ được quay lại nơi này - một nơi yên bình biết bao....

20 June 2007

Ho^'i ha^.n va` ho^'i tie^'c



Tuy đã sống ở SG được hơn 1 năm, nhưng SG không để lại trong tôi bất cứ điều gì đẹp trong lòng tôi cả. SG chỉ là nơi tôi học trong khoảng thời gian học cấp III , có thể là tôi sẽ lập nghiệp tại đây, nhưng tôi không chắc rằng nó sẽ gắn bó với tôi suốt quãng đời còn lại. Đối với tôi, không nơi nào bằng Nha Trang quê tôi cả. Nghĩ lại mọi việc khi còn ở Nha Trang tôi thấy mình thật hối hận và xen lẫn sự hối tiếc vì mọi việc...

Tôi rất hối hận vì đã từng xem thường bãi biển quê tôi, tôi không thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của nó và thường phản đối những lời khen về bãi biển quê mình. Vào SG sống tôi nhớ nó quá. Có ở xa nó mới thấy nhớ nó, mới biết nó đẹp như thế nào. Mỗi lần về Nha Trang, tôi rất thích ngắm biển, nhất là khoảng 10h sáng. Lúc đó nước biển trong xanh làm sao, ánh nắng phản chiếu làm nước biển lấp lánh như kim cương. Thật là đẹp! Xung quanh bãi biển là một bãi cát trắng sạch sẽ, và đi theo bãi biển là công viên với những hàng dương, hàng dừa xanh rì. Đó là buổi sáng, nếu ra biển buổi tối thì bãi biển Nha Trang sẽ rất đẹp với những ánh đèn màu khắp con đường biển. Xung quanh ánh đèn vàng ấm áp, mọi người đi dạo biển chầm chậm, chứ không giống SG lúc nào người ta cũng đi một cách vội vã. Gío biển thật mát, gió lồng lộng, điều khó thấy ở SG. Cứ đến mùa hè dường như đường biển buổi tối đông hơn mọi khi. Lúc đó biết ngay là mọi người muốn tránh cái nóng trong nhà đó mà. Cả nhà tôi thường đi bộ từ nhà ra biển vào buổi tối, trước là vì sức khỏe, sau là đi hóng mát. Đi 2,3 km chứ không ít. Nhiều khi đi ra biển rồi nổi hứng vào Cafe Bốn Mùa ngồi. Cafe Bốn Mùa là nơi gia đình tôi thường lựa chọn để họp gia đình vào những ngày cuối tuần. Tôi vẫn nhớ khi còn ở Nha Trang, mỗi buổi sáng sau khi chơi bóng rổ, tôi và pé Tiên-kon nhỏ bạn thân nhất của tôi vẫn thường đi xe bus lên Cầu Đá ngắm biển. Chúng tôi đi lên nơi cách xa bến tàu nên rất yên tĩnh, mát mẻ, thoải mái. Cảm giác được hét lên thật là sảng khoái và tuyệt vời. Đó là cách chúng tôi giải tỏa những gì bực bội trong một tuần. 1 thời gian ngắn sau này, chúng tôi không chơi bóng rổ nữa nên cũng không lên Cầu Đá, nhớ nơi đó thật. Nhiều lần về lại Nha Trang, có hẹn nhau lên đó nhưng vẫn chưa đi được. Đứa nào cũng mang bệnh lười. Hihihi. Thỉnh thoảng pé Tiên và cả AQuang cũng đi cùng tôi lên mộ mẹ, tụi nó luôn ở bên tôi mỗi khi tôi buồn. Họ là những người bạn đáng qúy của tôi. Họ chơi với tôi không vì một sự tư lợi mà tình cảm đó xuất phát từ trái tim của họ. Tôi cảm nhận được điều đó, tôi cảm nhận từ ánh mắt, từ hành động của họ. Chúng tôi đi học cùng nhau hàng ngày, ăn hàng cùng nhau, đi đâu cũng thấy 3 đứa dính chùm dính cục vào nhau. Vui thật đấy! Tôi sẽ chẳng bao giờ quên những gì pé Tiên và AQuang đã làm cho tôi.

Còn một nơi nữa mà ngày nào tôi cũng đến kể từ khi mẹ tôi qua đời, đó là chùa Long Sơn. Mẹ tôi an nghỉ ngay sau lưng Kim Thân Đức Phật. Một nơi luôn lộng gió, mát mẻ, yên tĩnh. Và cứ chiều chiều là tôi và bố lại lên đây thắp nhang cho mẹ và ông bà. Đó là một khoảng thời gian ngắn để tôi ở bên mẹ. Những lúc đó tôi lại nhìn lại mình, càng nghĩ lại tôi càng thấy mình thật là một đứa con bất hiếu. Từ bé đến giờ tôi không biết đã bao giờ tôi làm mẹ vui chưa mà chỉ thấy mình mắc sai lầm và mẹ đã luôn lo lắng cho tôi. Tôi thật là một đứa con hư. Nhiều lúc tôi muốn trốn tránh việc nghĩ lại những điều mình đã làm mẹ buồn. Nhưng không, thật sai lầm nếu tôi trốn tránh nó, tôi phải lấy đó làm kinh nghiệm cho mình. Thất bại là mẹ thành công. Tôi phải đối mặt với sự thật rằng tôi đã và đang là một đứa con hư, tôi phải thay đổi mọi việc. Tại sao ngày nào tôi cũng mắc sai lầm để bố phải la mắng không ngớt lời? Phải chăng tôi luôn muốn làm trái ý bố? Tôi không thể tiếp tục như thế này được, không những mẹ tôi ở dưới suối vàng buồn, mà còn bố tôi nữa. Tôi biết bây giờ bố rất thất vọng về tôi vì kết quả học tập năm lớp 10, nếu sang năm mọi việc lại như thế này thì liệu bố có sống với tôi đến khi tôi thực sự trưởng thành hay không? Liệu tôi có thể làm bố tự hào về tôi được hay không? Tôi luôn tự dằn vặt mình với những câu hỏi đó, và luôn cho rằng mình làm không được. Nhưng bây giờ, mọi suy nghĩ trong tôi đã thay đổi. Mọi người làm được thì tôi cũng phải làm được. Tôi vẫn còn 2 năm để chuẩn bị hành trang vào giảng đường đại học, và tôi phải cố hết sức. Tôi phải làm đựơc. Tôi không dám nói trước rằng mình sẽ làm điều gì, tôi sợ cái câu của ông bà ta ngày xưa là như thế này lắm "Nói trước bước không qua". Trường hợp này thì tôi đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi. Vì thế tôi chỉ biết là mình cần phải cố hết sức, không được nản lòng. Con của bố thì phải giống bố, phải có ý chí, phải luôn kiên định. Tôi nghĩ là tôi sẽ làm được. Tôi không muốn tôi phải có lúc lại hối hận như bây giờ, hối hận vì mình đã có quá nhiều lỗi với bố. Có hối hận thì cũng đã muộn rồi...

Còn nhiều kỉ niệm khi ở Nha Trang lắm. Kỉ niệm với gia đình, bạn bè, không thể nhớ hết được. Chỉ biết là tôi rất vui khi nghĩ về họ, tôi tự cười một mình khi nghĩ về họ, những lúc khuôn mặt họ xấu nhất cũng như lúc họ đẹp nhất. Tôi sẽ luôn nhớ mẹ tôi, pé Tiên, AQuang, AFát, nhóc Sơn, nhóc Thịnh,... Tôi sẽ luôn giữ hình ảnh của họ trong trái tim của tôi. Sẽ cố quên tất cả những kỉ niệm buồn, sẽ không nghĩ đến những kẻ không đáng để tôi quan tâm. Giờ đây, mọi suy nghĩ của tôi đều là Nha Trang. Nha Trang là nơi tôi sinh ra và cũng sẽ là nơi tôi nằm xuống...

"Con xin lá»—i mẹ, con xin lá»—i vì những hành Ä‘á»™ng ngốc ngếch của mình đã làm mẹ thất vọng, Ä‘iều mà con chÆ°a từng nói vá»›i mẹ. Tôi xin lá»—i Nha Trang quê tôi, xin lá»—i những người bạn đáng mến của tôi, xin lá»—i vì tôi đã làm các bạn buồn. Con yêu mẹ, tôi yêu bạn, tôi yêu Nha Trang, tôi yêu tất cả mọi người. Mẹ là quê hÆ°Æ¡ng của con, là thế giá»›i bao la của con, mẹ sá
º½ luôn nằm trong trái tim nhỏ bé mà chứa đầy tình cảm chân thật của con mãi mãi, tha lá»—i cho con, mẹ nhé!"

the second day in Phu Quoc island == so^'ng cu`ng bie^?n

Để chuẩn bị cho buổi đi chơi vào ngày hôm sau, tôi đi ngủ sớm và chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết. Nhưng.....hix ha` hix ha`!!! Lạnh quá!! Chết kon mất! Nam mô A-di-đà Phật! Cái air conditioner vẫn cứ tỏa hơi lạnh ra ở 17 độ C thì phải, tìm cái remote mà không thấy đâu cả. "Pà chị iu dấu của mình quăng nó đâu rùi nhỉ?" Nhưng cái bệnh lười của tôi lại tái phát lần nữa + cơn buồn ngủ tiếp tục = ngủ tiếp trong cái mền để chống chọi với khí lạnh. Hix! Lúc đó cũng đã là 3h sáng rùi thì fải. Ngủ tiếp. "Phi giấc nồng thôi!"

Hélô ngày mới! Àh mới có 5h30 mà tôi đã dậy rùi => Chuyện lạ Việt Nam. "Ngủ ít vậy mà sao mặt mình tỉnh rụi zậy ta?". Bình thường 6h còn chưa muốn dậy nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, từ từ đánh răng cũng được, chờ pà chị iu dấu dậy rồi đánh răng luôn cho zui. Hihihi. Hổng phải ở dơ đâu nha pà kon, đừng có nghĩ bậy nha, tội nghiệp tui. Chẳng biết làm gì, chạy ra biển, Đi lượm vỏ ốc nữa, biển Nha Trang làm gì được như thế này, vỏ ốc có ở trên bãi cát biển nhiều lắm.

Pà chị iu dấu đã bị papa lôi đầu dậy, hihihi. Đi đánh răng thui pà kon, phải nhanh nhanh lên để ăn sáng rồi ta tiếp tục cuộc hành trình khám phá Phú Quốc nữa nè. Món dùng cho bữa sáng mình chọn là món "quốc tế". Vì sao gọi là món "quốc tế" nhỉ???? Đơn giản thui mừ, vì cho dù bạn đi bất cứ nước nào bạn cũng thấy người ta ăn cái món này, và nơi nào làm cũng giống nhau cả. Xin giới thiệu món quen ơi là quen, quen lắm luôn đó, chính là bánh mì ốp la. Hehhehe. Cộng với 1 ly nước cà chua => tuyệt thật. That's very nice!! Hic! cái dạ dày vẫn chưa no thì phải, tôi ăn nhiều lắm, không biết có đủ vốn liếng cung cấp power để hôm nay đi chơi không đây. Àh mà quên, xíu nữa còn đi ăn bánh canh nữa mừ. Nghe nói chỗ này ngon lắm. Ăn xong, chắc mình không thuộc loại sành ăn nên thấy món này đâu có gì đặc biệt, đúng là ngon thiệt nhưng mà....

Sáng hôm đó, chúng tôi đi câu cá ngoài biển. Con đường đi ra cảng tàu thiệt là xa và khó đi. Đường ở đây toàn là đất đỏ, trận mưa đêm qua làm cho con đường thêm lầy lội. Thật là khủng khiếp nếu bị té xe ở đậy. "Ui! áo quần mình sẽ nhuộm một màu đất đỏ". Hihihi````! "Và cái mặt xinh xinh của mình sẽ.... Ui cha! mình không muốn làm người da đỏ đâu". Mà thôi kệ tía nó. Nếu mà không đi con đường này thì tôi sẽ chẳng biết cách câu bạch tuộc của người dân nơi đây và còn được tặng một con ốc to nữa chứ. Người ta lấy cái vỏ ốc to bằng bàn tay (tên nó là gì tôi quên ùi, không fải ốc bàn tay đâu) đục 1 cái lỗ ở cuối con ốc để cột sợi dây cước vào, sau đó thả xuống biển chờ bạch tuộc "mắc bẫy" là kéo lên. Hê hê, dân Việt Nam ta thông minh thật đấy. "Mình cũng là người Việt Nam, chắc cũng không đến nỗi tệ nhỉ". Hi`hi`hi`. Sau khi được tặng một vỏ ốc, tôi và papa tiếp tục con đường đi ra bến cảng. Xe chúng tôi bon bon chạy theo con đường nhỏ nhiều ổ gà, ổ voi, nó khiến tôi bị xốc hông đau quá trời quá đất. Tôi không thích đi trên con đường ít người như thế này, buồn lắm, với lại tôi hay tưởng tượng bị bắt cóc hoặc là gặp cướp giữa những con đường vắng nữa. Nghĩ sâu xa một chút, nếu xe có bị gì đó, hoặc là gặp tai nạn giữa đường thì sẽ chẳng ai cứu giúp cả. Lúc đó chỉ có một mình, trời, đất và cây cỏ biết thôi. Hixhix! Sợ quá. Hàhà, đến nơi rồi, nắng cháy cả da. Bến cảng này làm tôi nhớ đến khu Cầu Đá ở Nha Trang quê tôi, cái cảnh sao giống đến thế, người và tàu thuyền cứ nườm nượp thế đó. "Mình nhớ Nha Trang quá!". "Thật tội nghiệp làm sao một kẻ nhớ quê!". Tàu của chúng tôi bắt đầu khởi hành. Việc đầu tiên là mua 2 con cá mú với giá 300k(mắc pà cố), 2kg bào ngư chỉ có 300k thui(rẻ quá chừng), có cả ghẹ nữa và tôi được khuyến mãi con sao biển màu đỏ. Dĩ nhiên là phải chộp 1 tấm hình với con sao biển đỏ này rùi. Papa chộp luôn 2 bức, hehe, có thứ để khoe với mấy nhóc bạn rùi. Không thể hoãn sự sung sướng này lại được. Lần đầu tiên được thấy con sao biển còn sống, nhưng sao nó không bò nhỉ, nằm im một đống. Đem phơi nó ra nắng, sau một thời gian thì nó đã khô đi, có lẽ nó chết rồi! Lần đi tàu trên biển này không có cảm giác thú vị như hồi đi Hạ Long vì sóng nhẹ quá, tàu đi một cách yên bình. Nhớ lại hồi đó, vui biết mấy nhỉ. Hi`hi`, cái tàu nó nhấp nhô trên sóng biển thích ghê luôn đó, tôi ngồi ngay mũi tàu, WOW, cứ như là sắp rớt xuống biển zậy đó. May là tôi không bị say sóng, chứ không thì sẽ không thể cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vời lúc đó. Một cảm giác rất Yomost!!

Tàu chúng tôi dừng lại một lúc lâu để mọi người xuống tắm biển và xem rạng san hô dưới biển. Trong lúc đó, những người thợ trên tàu xuống bắt nhum. Nếu không cẩn thận thì coi chừng giậm chân trúng mấy con nhum người không có gì khác ngoài mấy cái gai nhọn là đau lắm đó nha pà kon. Hix! nhìn mọi người tắm mà mê luôn, nhưng mà tôi không đem đồ bơi, hơn nữa...tôi không biết bơi, ở đây nước sâu ai mà dám xuống, đã tắm biển mà còn mặc áo phao thì còn gì vui nữa, ngại xuống lắm. Sau một hồi lầu suy nghĩ, quyết định xuống tắm cho vui thì...hic! mọi người lên tàu chuẩn bị đi tiếp đến 1 hòn đảo để ăn trưa. Mất hứng thiệt chứ!

Tàu thả neo tại một bờ biển, chúng tôi đi một chiếc thuyền nhỏ vào bờ. Một anh thợ trên tàu không may bị mấy con hàu bám trên đá cắt dưới bàn chân, chân anh ta chảy máu nhiều lắm, máu chảy nhìn mà thấy sợ luôn đó, tôi là chúa sợ máu mà, zậy cho nên rất có tương lai . . . không làm bác sĩ phẫu thuật. Hihihi. Điều đó đã làm giảm đi một chút vui trong chuyến đi này. Mong rằng anh ấy không sao. Bờ biển này không thích hợp cho chúng tôi ăn trưa cho lắm, nên mọi người quyết định đến một nơi khác gần đó. Nơi thứ 2 chúng tôi đến có nhiều người tắm biển, bãi biển này như một thiên đường vậy, nước biển xanh và trong vắt, cát trắng mịn, xung quanh là núi, bầu trời xanh như màu nước biển vậy. Bữa trưa hôm đó có gì nhỉ, để nhớ lại coi nào. Àh, bào ngư nướng là món tôi mong đợi nhất, còn có
mực, nhum, ghẹ, cá mú. Hix! ăn toàn là mấy món papa kiêng không ah, papa đành phải ăn 5 chén cơm với nước tương và rau sống. Tài thật đấy, chắc mình không ăn được zậy đâu. Bữa ăn vừa kết thúc, tôi và một số người chạy xuống biển. Hèhè! chỗ này nước cạn nên mới dám xuống đó. Chú Lê Hoàn hơi bị sung trong dzụ này đó nha! Nước biển ở đây trong và cạn thật, không có một chút sóng biển nào cả. Tắm biển mà cứ như tắm hồ zậy đó, đi ra xa thật là xa mà chưa ngập đầu, giống biển ở Đà Nẵng. Có điều biển Đà Nẵng nguy hiểm lắm đó, nhiều vòng nước xoáy dưới biển lắm, bạn nên cẩn thận là tốt nhất. Khoảng 4g mọi người chuẩn bị lên tàu về, chú Hoàn còn chưa muốn về nữa đó, nhưng biết làm sao được, chú Hoàn phải lên thôi. Nhìn cái tướng ốm yếu da bọc xương đó mà sao bữa nay khỏe ghê zậy ta, sức khỏe của chú Hoàn trước giờ không tốt lắm đâu do bị di chứng của thời đi thanh niên xung phong đó mà. Hôm trước tắm suối mới kinh chứ. Hihihi.

Chặng đường đi về có hơi hơi Hạ Long hóa ùi nè. Hihi``, sóng biển đã mạnh vào giờ chiều, con tàu dập dềnh trên sóng biển, tôi ngồi phía trên boong tàu, giống như mình đang bay zậy đó. Còn phải đi xe về khách sạn nữa sao? Ám ảnh con đường vắng vẻ đó lắm! Hic! Cuối cùng thì cũng về đến khách sạn khi trời đã chập choạng tối. Đói bụng quá trời quá đất. Lại đến nhà chú Phát ăn mấy món nữa nè. Tối nay papa không đi ăn nên fải mang cơm về. Hôm nay ăn cồi mai nướng xiên, lẩu chao, thịt muối chiên giòn+rau răm chiên giòn(lạ quá ha). Ăn no rồi lại buồn ngủ. Đó là cái vòng tuần hoàn mà những kẻ lười biếng như tôi thường gặp. Hôm đó, tôi hiến máu cho mấy con muỗi đáng ghét chắc cũng fải 1lít máu chứ không ít. Sưng hết cái chân của người ta. Hìhì, mấy con chó Phú Quốc dễ thương và thông minh ghê. Nghe kể chuyện mấy con chó của chủ nhà mà mắc cười dễ sợ. Ngồi ăn mà nghe ông chủ nhà dạy vài chiêu nấu ăn hơi bị phê. Phương pháp nấu hay thì không cần phải bàn cãi nữa, quan trọng là cái cách diễn đạt thành văn khiến cho người nghe lĩnh hội rất dễ và rất cuốn hút. Hỏi ra thì ông này trước kia là giáo viên dạy Văn. Ôi giời! Hèn chi, nói nghe thấy đã.

Đã trễ rồi, đoàn chúng tôi không nên ngồi lâu nữa, chào tạm biệt chủ nhà và ra về. Hic! tạm biệt mấy chú chó nhé. Tụi bay dễ thương quá!

Đưa cơm sang phòng papa là tôi nằm dài ra giường ngủ ngay, mệt quá xá. Tay chân bủn rủn hết ùi nì. Tối nay sẽ ngủ ngon lắm đây. Lại thêm một đêm nữa ngủ trong giá rét...(hi`, có lẽ nói hơi quá). Good night. Have a sweet dream!!!! Muazzzz!

17 June 2007

The first day in Phu Quoc island == Buffet in the rain ~^o^~

Kết thúc 3 ngày ở Phú Quốc thật là nhanh. Thời gian ngắn thật, nhưng tôi đã nếm đủ mùi vị của rừng, biển, suối ... và cả nước mưa. Những điều PQ mang đến cho tôi đã vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tôi không ngờ vùng đảo PQ lại phong phú như vậy. Biển cũng có, sông cũng có, suối cũng có. Thật sai lầm khi tôi đã nghĩ rằng những ngày ở PQ chỉ là tắm biển, ăn nhà hàng, câu cá, đi tham quan một số nơi, shouvernir shop. Nếu chỉ có vậy thì chán lắm nhỉ.

The first day, tôi đã có một chuyến picnic ở giữa rừng với 1 con suối tuyệt đẹp. Đã lâu lắm rồi tôi mới được trèo đá, ngâm chân trong nước suối mát lạnh. Cảm giác thật thú vị! Nhảy từ hòn đá cao xuống hòn đá thấp quả thật là một cảm giác rất Yomost!!!! Hôm đó vừa tắm hơi bị nhiều đó nha. Đầu tiên là tắm mồ hôi, sau đó là tắm suối, vì lí do kĩ thuật trên trời nên sau đó tôi phải tắm cả nước mưa nưa chứ, về đến khách sạn thì tiếp tục xuống biển tắm, cuối cùng là phải tắm lại bằng nước ngọt là điều tất nhiên ùi. Hihihi. Ngày hôm đó, mọi thứ đều bị dính nước mưa, bánh mì, nước uống, chả, nem,... Nghĩ lại cái cảnh núp dưới khe đá ăn bánh mì mà vui ghê. Đứng gặm ổ bánh mì đã bị ướt nước mưa mà cứ khum người xuống để mà che cho ổ bánh mì không bị ướt thêm nữa thiệt là mỏi cái lưng. Ai cha cha, uống một ly rượu sim vào đúng là rất ấm bụng đó. Hôm đó, nướng cá lóc nữa đó, cá tươi hơi bị ngon đó nha, nướng 5 con mà chỉ ăn được có 1 con vì trời mưa mà, làm sao ăn được. Đúng là cá tươi có khác, thịt ngọt mà dai quá chừng, nhưng đành phải đem 4 con còn lại về nhà ăn thôi, làm sao ăn hết được. Trời mưa lớn lên rồi, phải về thôi. Con đường lội suối dường như đã khó đi hơn trước vì nước đã ngập hết những hòn đá nhỏ. Phải đi thật cẩn thận chứ không thì trượt chân mất thôi.Dù đã cố gắng nhưng mà...hichic, té bạch bạch mấy lần, thật là ê cả 2 cái M của tôi. He`he`, nhìn gia đình chú Lê Hoàn đi thiệt là cực, con đường dễ không đi, lại đi ra ngoài nước lội toàn là đá trơn. Hihix, may mà không có chuyện gì xảy ra. Sau một quãng đường lội suối, đi canô băng qua một cái hồ lớn, đi honda về khách sạn, cả đoàn đều đã đói meo cả rồi. Lạ một cái là tuy hôm nay leo trèo hơi bị nhiều, té cũng không ít mà sao mình không thấy mệt hay là nhức mỏi gì cả thế nhỉ. Phải đi lo vấn đề bao tử thôi, không thì căn bệnh đau bao tử của mình mà lại tái phát thì mất cuộc vui.

Cả đoàn chúng tôi nhận lời mời đến nhà một người quen dùng bữa tối. Và thế là, tèn ten ten, các món ăn bắt mắt lần lượt được dọn ra. Woa! món nào cũng ngon. Đến đây tôi được thưởng thức những món ăn có 1 không 2 do chính ông chủ sáng tạo nên: gỏi cá trích cuốn, lẩu vang sim, cơm ghẹ, cá gáy hấp và một món thịt tuy đơn giản nhưng có vị rất lạ được kết hợp giữa Đông và Tây. The taste is out of this world and that food looks splendid. I really impressed. Nhân đây giới thiệu luôn về ông chủ nhà chính là ông chủ của các loại rượu sim có nhãn hiệu là Vườn Táo rất nổi tiếng. Vừa ăn vừa nhâm nhi ly rượu vang sim cũng thú vị thật đó chứ, mặc dù hơi khó uống. Nhưng đã đi du lịch thì phải nếm các vị trong các món ăn thức uống của vùng đó, điều đó cũng giúp ta hiểu được một phần nào đó về phong tục tập quán của cư dân vùng đó.

Ngày đầu tiên tại Phú Quốc kết thúc vui vẻ như vậy đó. Cơn buồn ngủ đến thật nhanh chóng khi chúng tôi vừa về đến khách sạn. Còn gì sung sướng bằng việc đi ngủ để kết thúc một ngày nhỉ. Với lại mình cần phải ngủ sớm lấy sức mai còn đi chơi nữa chứ. Mọi điều thú vị đang chờ minh vào ngày mai. Hehhehehe. Nhiệt độ không khí lạnh nhưng cũng phải mở air conditioner, nếu không thì sẽ bị chết ngộp mất, không thể mở cửa vào buổi tối được, an toàn là trên hết mà.

Thôi ngủ đi nào....! Good night!

Happy birthday to AFát!!!!



Hu'hu', Hôm nay là một ngày quan trọng của AFát, không biết cậu ta có party không nhỉ. Tiếc quá, mình không có ở Nha Trang. Chị Thư đi về Nha Trang mà mình quên bén đi mất việc mua quà cho cậu ta rồi nhờ chị Thư đem ra ngòai đó giùm. Hắn muốn nhận quà thì fải cuốc xe đến nhà mình thôi chứ sao nữa. Hihihi.

Àh, mình phải cho cậu ta những lời chúc chứ nhỉ. Không biết chúc gì đây......

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birth...day! Happy birth...day! Happy birthday to you! Chúc mừng sinh nhật nha Nửa Người Nửa Vượn! Chúc AFát những điều tốt đẹp nhất nè, những điều may mắn nhất. Wishing you all the best things today, tomorrow and always..."

15 June 2007

Gia^'c mo* của to^i



Bước chân nhỏ bé âm thầm về đâu trong đêm vắng tanh
Ngón tay gầy héo khô lạnh đợi những yêu thương
Ước mơ được sống bên mẹ được trong vòng tay ấm êm
Với tiếng cười nói mẹ hiền
Hạnh phúc đơn sơ và em mơ
Mơ giấc mơ một gia đình yêu thương
Và em mơ, mơ giấc mơ cánh tay mẹ một lời ru sao thiết tha khao khát từng đêm
Những bước chân sao nhỏ nhoi đơn lạnh thầm bước trong đêm

Và tôi luôn mơ, mơ về một nơi xa xôi
Nơi bé thơ luôn xanh trong tiếng cười
Và tôi luôn mơ, mơ một ngày mai nắng lên
Nơi thế gian luôn ngập tràn yên bình
Và tôi luôn mơ, mơ về một nơi xa xôi
Nơi bé thơ luôn xanh trong tiếng cười
Và tôi luôn mơ, mơ một ngày mai nắng ấm
Nơi thế gian luôn ngập tràn tiếng hát trẻ thơ

Biết bao cậu bé chân trần về đâu trong đêm giá băng
Biết bao cậu bé âm thầm ngồi dưới mái hiên
Uớc mơ về những ngôi nhà trẻ em
Được vui sống trong cánh tay hạnh phúc cha mẹ tràn những tiếng cười
Và tôi mơ, mơ giấc mơ thế giới tràn yêu thương
Và tôi mơ, mơ giấc mơ luôn yên bình
Và trẻ em yên ấm trong lời ru tha thiết từng đêm
Ấm áp trong những mái ấm gia đình chỉ có thương yêu.

08 June 2007

Có bao giờ bạn nghĩ rằng bạn sẽ giúp một con người thoát khỏi tình trạng bất ổn không?

Tôi thì luôn tin điều đó. Vào những lúc cô đơn nhất, những lúc tuyệt vọng nhất, ai ai cũng cần có người quan tâm chia sẻ. Điều này thì ai cũng biết và đều nói được. Nhưng quan trọng là mình quan tâm người ta bằng cách nào là tốt nhất và có hiệu quả nhất?

Một nụ cười chứa đầy sự an ủi, quan tâm cùng với một nụ hôn ngọt ngào, một ánh mắt chia sẻ, một cái ôm yêu thương, và còn hơn thế nữa... sẽ tốt hơn bạn dành cho họ những lời khuyên nhủ. Bạn à! Những người có tâm trạng tuyệt vọng không cần những thứ đó đâu. Họ chỉ cần có người ở bên cạnh, họ mong bạn sẽ làm những hành động đầy ý nghĩa đầy sự quan tâm, chăm sóc, họ không cần những lời nói đâu. Họ không muốn nghe một điều gì cả, vì trong đầu họ lúc đó đầy nhưng suy nghĩ. Vậy thì bạn im lặng là tốt nhất, hãy làm người đó thấy bạn rất lo lắng cho bạn nhé. Và hãy hi vọng rằng họ sẽ thay đổi suy nghĩ. Bạn hãy trao nụ cười chứa tất cả những điều bạn muốn nói với họ. Tôi nói vậy có thể là quá mơ hồ đúng không? Nhưng tôi tin chắc rằng nếu bạn thực sự đồng cảm với người bạn yêu thương đang cần sự giúp đỡ thì bạn sẽ hiểu được tôi đang nói gì. Quan trọng là bạn phải hiểu và biết đối phương cần gì. Đừng làm những điều họ không muốn, nghĩ những gì họ nghĩ, làm những gì họ làm, họ sẽ cảm nhận được bạn luôn bên bạn. Và bạn phải luôn là chính bạn, đừng thấy đối phương quá tuyệt vọng và luôn chống đối những việc bạn giúp người đó mà nản lòng nhé! Đừng bi quan như vậy chứ. Bạn hãy tự an ủi mình rằng khi bạn thành công thì bạn sẽ nhận được một nụ hôn hoặc một cái ôm từ người đó, hoặc chỉ cần một nụ cười cảm ơn, và hơn thế nữa là bạn sẽ nhận được lòng yêu mến, tin tưởng từ người đó thì sao. Hihihi! Cứ lạc quan như vậy thì tốt quá nhỉ! Và bạn cần phải nhớ một điều vô cùng quan trọng la bạn phải biết mình đang làm gì. Bạn không được bỏ họ giữa chừng trong khi bạn đang giúp họ thoát khỏi tâm trạng tù túng. Bạn làm thế thì thật có lỗi với người đó. Có lẽ bạn sẽ chẳng tưởng tượng được rằng hoàn cảnh của người đó lúc bấy giờ sẽ càng tệ hơn trước. Họ sẽ hận bạn lắm đấy. Nếu bạn không muốn như vậy thì đừng làm gì có lỗi với người đó nhé! Tôi tin rằng bạn sẽ làm được mà!

Nếu bạn có thắc mắc điều gì về những điều tôi nói ở trên thì tại sao không liên lạc với tôi nhỉ? Tôi luôn sẵn sàng nghe những lời góp ý từ mọi người, vì tôi chỉ viết những gì tôi nghĩ mà thôi, chứ chẳng phải là dạy đời ai cả. Oh my God! Nếu có ai đó đọc xong bài này của tôi mà nghĩ vậy thì tôi chỉ biết cầu trời cho họ hiểu tôi hơn mà thôi chứ biết làm gì. Hihihi!

07 June 2007

The road to success

LONELY PLANET is the largest independent travel book company in the English-speaking world. It produces 600 travel guides as well as food guides, phrase books, maps, atlases and videos. Its head office is in Melbourne, Australia, and it has offices in London, Paris and California. For millions of independent travelers, Lonely Planet guides are "the bibles of adventure travel" and they never travel without them.

In 1972, Tony and Maureen Wheeler bought a mini-van for £100 and left England on a jouney to Australia. They travelled thought Europe, the Middle East and Asia. They lived very cheaply and didn't spend much money.

"Cheap, independent, adventure travel was a new idea at that time", Tony says, "and a lot of people were interested in our 11,000-mile journey. They asked us about the routes we followed, the places we went to, the things we saw and where we ate. At that time there weren't any books about budget travel so we decided to write one. We didn't have a typewriter so Maureen borrowed one from work. We worked on the book in the evenings and at weekends"

When they finished the book Tony took it to bookshops in Sydney. The buyer at on shop really liked the book and showed it to his girlfriend, who was a jounalist for the Sydney Morning Herald. She wrote an article about it. Then a TV channel invited Tony to appear in a programme. A lot of people were interested in the book and in independent travel. More and more shops began to sell the book. It was the start of the £30 million Lonely Planet publishing company.

So in love



Spring, summer, fall & winter dreams..
Those are shinning like a star.
They keep whispering,
" I'm so in love with you "

Spring, summer, fall & winter love..
It is breezing to my heart and it keeps telling
" I'll make you rainbow smile "
I remember when we were angels.
When we dreamed about us.
All my days were happy just like a snowy christmas
I wish I'd have them always..
Every step I make writes a story.
It is full of the heart feeling love of my life
and missing friends of my time.
we should have them all...

Spring, summer, fall & winter days.
We've been sharing all the hearts love
shings in my eyes love just won't fade away.
I remember when we were angels.
When we dreamed about us.
All my days were happy just like a snowy christmas
I wish I'd have them always..
Every step I make writes a story
It is full of the heart feeling love of my life
and missing friends of my time.
we should have them all..

If you'd all the way show me the world
where I will stay in love
All my days will be write just like a snowy chirstmas

You're just all I need...

My dreams and my friend



When I was a child, I very like painting and have a dream will become a landscape painter. But now, I'm 16 and think again my dream and resolve become an architect or interior designer. I want design my house of mannerism in the future. My house will lovely with a small gardent. I wishes have some flowers, trees, keep a Phu Quoc dog, rooster and chicks. I hope my dreams are come true. I'll do my best.

How do you thinks when you get up and hear a cock growing in the morning. Oh my God! How is that cock growing at the middle of the night??? (:P) And....I want to take an around the world cruise. Hihihi.

May be I have much ambition.!!!!!

I learning a lot from my friend. He's very good at learning. I very admire of him. He's older than me about 8 years old. He studying in Da Nang Polytechnic University, at Information Technology Faculty. His name's Tran Nam Thanh. He is as same as my brother. I receive encouragement from him. I very happy when I chatting with him. He often call me is "old fellow". Kekekeke. It's lovely, I like him call me by that name. I hope our friendship last and never die.