Chuyển tâm chuyển nhà

21 February 2009

Con muốn được ôm...!



Mỗi lần thấy 1 đứa bé khóc trong vòng tay âu yếm của ba nó, sao tôi lại có cảm giác ghen tỵ. Chắc đứa bé đó hạnh phúc lắm. Đã có lần tôi trông thấy 1 cô gái đang có chuyện buồn và ba cô ta đã ôm cô ấy vào lòng, tôi đã bật khóc, nước mắt ròng ròng. Đúng là tôi đã ghen tỵ. Tôi luôn tưởng tượng không biết ba mình cũng ôm mình như thế thì sẽ thế nào nhỉ. Một cảm giác ấm áp vây quanh mình, hạnh phúc và bình yên. Cứ tưởng tượng như thế thôi, tưởng tượng là được rồi, chứ chẳng cần thành hiện thực đâu vì sẽ chẳng bao giờ được như vậy. Tôi biết thế mà...

Tôi rất muốn ôm ba, ôm những người trong gia đình, từ trước đến nay tôi chưa ôm ai bao giờ mà cũng chẳng được ai ôm. Tôi chưa bao giờ ôm mẹ và vĩnh viễn là không. Tôi hối tiếc vì điều đó, tôi không muốn tôi phải tiếc nhiều lần nữa khi những người thân trong gia đình dần dần cách xa nhau hơn. Nhưng biết phải làm sao khi tôi không đủ dũng cảm để làm việc đó. Có 1 ngày nào đó, cảm xúc trong tôi trào dâng và tôi sẽ ôm 1 ai đó trong gia đình àh? Có thể vậy không? Có thể lắm chứ, đã có lần tôi thử ôm chị tôi xem sao, nhưng....thật thất vọng...Sao chị tôi có thể lấy tay gạc tôi ra, chị ấy từ chối cái ôm của đứa em gái. Tôi thất vọng và biết sẽ chẳng bao giờ làm như vậy nữa. Ai sẽ chấp nhận tôi?

Vào cái đêm mẹ tôi ra đi, ngay cả chạm vào người mẹ thôi cũng không được huống chi là tôi ôm mẹ lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chứ. Đành vậy thôi, như vậy mẹ sẽ không vướng bận gì nữa mà thanh thản ra đi. Thầm mong ở đâu đó mẹ vẫn luôn dang đôi tay rộng mở để đón tôi vào lòng, thầm mong Người sẽ ở cạnh tôi mỗi khi tôi khóc như lúc này đây. Và như thế tôi đã xa mẹ. Tôi có nên hối tiếc không khi đã không dám gạt bỏ ý nghĩ rằng “Mình ôm mẹ thì mẹ sẽ đau lòng lắm” để 1 lần có cái hành động vòng cánh tay vào người mẹ, áp sát ngực vào người mẹ, tựa đầu lên vai mẹ. Cho dù người mẹ đã lạnh đi, thể xác mẹ không còn chút cảm giác gì nữa nhưng tôi nghĩ rằng mẹ biết tôi đang ôm mẹ, mẹ sẽ biết tôi đang cố gắng truyền hơi ấm sang mẹ, truyền 1 chút sự sống để mẹ tỉnh dậy. Biết đâu sẽ giống như câu chuyện cổ tích “Công chúa ngủ trong rừng” mà tôi đã đọc thì sao. Tôi thật hèn nhát, tôi không dám gạt bỏ ý nghĩ đó và mẹ đã ra đi trong sự luyến tiếc của đứa con gái như tôi.

Liệu rằng sẽ có một ngày khoảng cách giữa tôi và ba sẽ bị cắt ngắn bởi 1 cái ôm hay chỉ là khoác tay thôi không? Tôi không dám đứng gần ba, ngồi cạnh ba, nhìn vào khuôn mặt của ba, tôi không có cảm giác an toàn khi ở cạnh ba, đầu óc tôi nghĩ vớ vẩn. Ánh mắt đó, tôi không dám nhìn vào, tại sao ba không nhìn tôi với ánh mắt hiền 1 chút, tại sao cứ làm cho tôi có cảm giác như mình vừa phạm sai lầm gì đó mặc dù không có. Tại sao mỗi lần la tôi, ba lại chỉ tay vào mặt tôi, tại sao lại là những cái tát tưởng như khuôn mặt mình không còn nữa? Tại sao và tại sao? Trong tôi có hàng ngàn câu hỏi “Tại sao?” mà chẳng bao giờ có người trả lời.

Cho đến khi nào tôi có thể làm như vậy được? Hay là niềm khao khát này vẫn chỉ nằm trong lòng mà thôi...?

02 February 2009

Kẻ không phải là phụ nữ



Nếu tính theo âm lịch thì bây giờ tớ đã 18 rồi....chà chà...18 rồi cơ đấy...Trong 18 năm, tớ đã quen biết nhiều người là đàn ông, trong đó có bố tớ...là người đàn ông nhất trong những người đàn ông tớ biết. Tiếc là tớ ko có anh trai...nếu không thì trong danh mục những thần tượng của tớ sẽ không chỉ có bố và Mr. Obama.

Mr.Obama là thần tượng của tớ... tớ thần tượng cách nói chuyện, cách phát biểu, cả bài diễn văn hay ơi là hay của ông ấy, một người tài giỏi và có bản lĩnh. Còn bố tớ àh, ko giỏi bằng Mr. Obama đâu, nhưng bố là bố tuyệt nhất. Mr. Obama là tổng thống US, bố là Hoàng A Mã của cả nhà mình.

Thật ra, mục đích của entry này ko fải là ca ngợi thần tượng, nãy giờ chỉ là đệm thôi, giờ mới vào vấn đề chính nè.....

Gần đây, những biến chuyển trong gia đình, làm tớ thay đổi quan niệm về tình yêu, về gia đình, và cả về đàn ông. Bi giờ đi đâu cũng nghe chuyện bạo lực gia đình... Nổi da gà... Càng ngày đàn ông càng mất giá trị của họ là sao thế nhỉ...? Tớ tự hỏi ko biết có fải đàn ông luôn đi kèm với bạo lực.....Tại sao có ông chồng lại cầm dao rượt vợ, nắm tóc đập đầu vợ mình vào tường, giở những trò bỉ ổi khi không còn yêu vợ nữa.... Ôi chao...con người chúng ta đâu phải có cái đầu to hơn thú vật có nghĩa là thông minh hơn, sống nghĩa tình hơn đâu chứ.

[con người + bạo lực = đàn ông]
Sao thấy khinh quá.... thấy hận quá....người đàn ông đó....
.......lặng im.......
Những cuộc cãi vả
Những trận đánh đập, giày xéo
.......trốn tránh.......
Chỉ mong mọi chuyện qua nhanh, gia đình ta sẽ vui trở lại
Hãy đi đi, cút ra khỏi gia đình tao
Tao hận mày
.........