Chuyển tâm chuyển nhà

06 May 2009

Một buổi chiều

138e

Phù...phù...hù...ù.... Ta mệt quá bay ơi!

Chỉ tại bà cô phòng học vụ mà ta ra nông nổi thế này... 3 tiếng đồng hồ ta chạy lên chạy xuống cầu thang ngót 60 lần ... ta nhận điện thoại cũng ko kém 15 cuộc của chúng bay... sao ta hận cái trường lông vịt này quá. Có mỗi chuyện thông báo cho học sinh làm hồ sơ tốt nghiệp cũng rơi lên rớt xuống câu chữ. Tiếc gì mà ko type ra cho học sinh nó nhờ. Con lớp trưởng này cũng chẳng fải tốn công 3 lần 7 lượt xuống fòng học vụ.

Ôi thương quá cái chân ta, nó rơi rụng, bụng ta nó đau vì xốc hông, lưng ta mỏi vì làm hồ sơ gấp cho cả lớp

Thế mà chúng nó còn chửi ta ko thông báo cho chúng nó sớm.... hix hix... ta cũng có sướng ích gì đâu

Mất một buổi chiều, thời gian vàng ngọc của ta, ta ko đc ngủ trưa, chả học hành gì được. Cả núi bài đang chờ ta phía trước. Ngày mai ta mà dính môn Sinh là chỉ có "Gục lên giấy bút bỏ quên đời" thôi con ạh!

Cuối cùng thì mấy cái hồ sơ đã đc ta phóng tàu bay đến trường nhanh chóng, còn thiếu 2 con mắm nữa. Mai mà chúng nó ko nộp sớm là coi như ...tèn ten ten... Ta ko thể lo hết cho tụi nó đc, nhưng sao ta vẫn lo quá... Nhỡ chúng nó ko nộp kịp thì...

Ôi cái thân chí mén của ta! Nhiều lần ta tự hỏi sao ta lại làm lớp trưởng những 3 năm. Ngán ngẩm quá! Nhưng trong cái bi thương vẫn chắt chiu được hạnh phúc. Thôi ráng lên bay ơi. Ta còn 1 tháng nữa thôi. Sắp xong rồi! Cuộc đời học sinh của ta!

0O0 Vết Chân Trần 0O0

Tôi ~ Cuộc sống ~ Hạnh phúc

a3ba

Từ bây giờ tôi đã cảm nhận được những sự bắt đầu của cuộc sống mới, mặc dù đó vẫn là của tương lai. Vậy là tôi fải lớn hơn nữa rồi, tôi ko chấp nhận được nếu mình cứ như thế này. Vậy cái yêu cầu đó của tôi đối với chính mình có quá cao ko? Vì bản thân tôi đã là một "bà cụ non" - người ta gọi tôi như vậy. Có lẽ tôi quá cầu toàn vào mọi thứ, và chính tôi tự gánh cái khổ vào người. Vậy tôi fải thay đổi thế nào?

Tôi lại thêm 1 tuổi, nhưng đối với tôi, con người này, trí óc này, suy nghĩ này vẫn nông và bé lắm. Tự xấu hổ về bản thân. Và biết là mình fải thay đổi, nhất định fải thay đổi, vì cuộc sống tương lai, vì con đường kinh doanh mình muốn theo đuổi, và quan trọng là vì bố. Người quan trọng nhất cuộc đời tôi từ 3 năm nay và cho về sau, suốt cuộc đời. Vậy mà điều quan trọng này, ở tuổi 18 tôi mới nhận ra. Nhiều lúc cảm thấy hạnh phúc vì bạn bè, vì những niềm vui xa xỉ mà mình có được, mà lại quên đi bố, quên đi gia đình. Cũng hạnh phúc vì có bố bên cạnh, được bố chăm sóc thương yêu hết mực, hạnh phúc lắm. Thế nhưng tôi nào đã định nghĩa được "hạnh phúc", khi nhìn lại mình ko xứng đáng với những gì bố giành cho tôi. "Đó là sự ích kỉ chứ ko fải hạnh phúc đâu mi ơi!" - "Ừh, ta hiểu rồi". Và thế là tôi đã chọn gia đình là cái gốc của chính mình. Điều mà tôi dường như đã đánh mất quá lâu. Nếu bố không còn nữa thì sẽ như thế nào, chỉ mới nghĩ đến, tôi đã cảm thấy như mình mất đi 1 nửa rất quí mà dường như chỉ có tôi mới cảm nhận được.

Càng ngày, tôi càng nói chuyện nhiều với bố, mở lòng với bố, cứ từ từ như thế, căn nhà nhỏ dường như đã ấm hơn trước. Đó không chỉ còn là ước muốn, mà đã trở thành hành động. Tôi chẳng hiểu nổi mình, vì đây là những điều tôi ko dám tưởng là nó sẽ tới. "Tôi đã dần dần mở lòng mình với bố".

Cuộc sống gia đình gần đây không còn nhiều áp lực như trước, tôi cảm thấy thoải mái. Hình như đó là do sự thay đổi của tôi?!? Tâm hồn ko bề bộn nhiều như trước, cũng giúp mình học và làm tốt hơn. Vậy là tôi đã tự trả lời được câu hỏi của mình "fải thay đổi thế nào?".

Hãy đi ra xã hội từ gốc gia đình, đừng đứng ở trong nhà mà mặc xác nó rồi cứ nhìn ra ngoài đường. Như thế thì biết chừng nào mới hiểu được thế nào là "hạnh phúc".

o0o Vết Chân Trần o0o

03 April 2009

April 04, 2009

Ta vừa bước qua 1 tuổi mới, nhưng ta chẳng biết ta đã lớn chưa nữa...vì ta đã hình thành được phần CON, còn phần NGƯỜI thì ta không chắc. Thế nên, bây giờ ta sẽ tiếp tục làm những gì cần thiết để cái phần NGƯỜI của ta được hoàn thiện.

Chỉ nghĩ đơn giản rằng cần fải HỌC, ta sẽ học thật nhiều, đó chính là vì ta, vì những gì ta đánh mất trong quá khứ. Ta sẽ lường bỏ những thứ vớ vẩn trong đầu bấy lâu nay. Thực sự thì fải vậy dù muốn hay không muốn, vì ta đã quá bận bịu với công việc và học hành :D

Ta đã nói là làm, ta sẽ ko bỏ cuộc :) dĩ nhiên rồi các bồ!

Kí tên: o0o Vết Chân Trần o0o

29 March 2009

Hôm nay 5/3 âm lịch, 3 năm kém 1 ngày...Cái ngày ấy...!

Tôi vừa search tên của bố và tình cờ đọc được những dòng tâm sự của bố mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm. Với cái đầu óc ngu dại của tôi ko thể nào hiểu hết những điều bố muốn gửi gắm, nhưng trong tôi vẫn có 1 chút gì đó gọi là "cùng cảnh ngộ" của người mồ côi mẹ, sự nhớ thương và cảm phục về người mẹ yêu quý biết nhường nào đã ra đi. Sau đây là những dòng cảm xúc của bố về người mẹ kính yêu của ông:




"Mẹ tôi



Người thầy đầu tiên, người đã giáo dục tôi làm người là một phụ nữ mù chữ. Đó là mẹ tôi. Càng lớn khôn, từng trải, tôi càng nghiệm ra mẹ là người-thầy-suốt-đời của tôi. Ơn sinh thành tựa trời biển, ơn dưỡng dục càng lớn lao vô vàn. Mẹ tôi sinh ra trong một gia đình nông dân ở vùng quê nghèo ven sông Hồng, bên bờ Hát Giang - một con sông chỉ còn lưu lại tên tuổi trong sách vở - đã bao đời sống nhờ lúa, ngô, khoai. Mẹ tôi không được học hành, không biết lấy một chữ trong quyển Tam tự kinh, không ráp được vần với những con chữ A, B, C… trong sách quốc ngữ; mẹ tôi chỉ được học làm người bằng lời dạy của cha ông và tiếp thu kiến thức qua những câu ca dao, tục ngữ, thành ngữ trong kho tàng văn học dân gian. Thế thôi. Vậy mà cuộc sống lặng lẽ, giản dị của bà lại thể hiện bao điều mà tôi đã mất thì giờ tìm tòi, nghiền ngẫm những điều tưởng như cao siêu trong sách vở. Không một lời răn nào cho con cái về nền nếp, gia phong, không một lời khuyên các con về ý thức trong quan hệ gia đình và xã hội, nhưng cách sống của mẹ tôi đã giúp con cái hấp thụ những bài học từ tấm gương của bà. Một tấm gương về đức "nhẫn" và hạnh “trên kính, dưới nhường”. o0o Những thành tựu khoa học, kỹ thuật luôn hứa hẹn đem lại cho loài người một cuộc sống văn minh, một xã hội công bằng. Lao đầu vào học tập để mong có một cuộc sống khá hơn về nhiều mặt so với thế hệ cha ông là điều biết bao thanh niên hằng mong, ấp ủ. Rồi lại lao vào đời với những tính toán khôn ngoan để giành phần thắng trong cuộc sống, hầu mong đạt sở nguyện hay lấp đầy tham vọng. Đến một lúc nào đó, bỗng dưng người ta thấy hụt hẫng khi nhìn lại mình. Mỗi lần như thế, tôi lại chợt nhớ đến hình ảnh người mẹ suốt đời lặng lẽ sống, lặng lẽ hy sinh. Hy sinh cho gia đình, cho chồng, cho con dường như là lẽ sống, là cách để bà vượt lên trên những hỷ nộ ái ố trong cuộc nhân sinh. Hy sinh - đó là từ tôi nói về mẹ - nhưng tôi chắc một điều là chính bà không hề nghĩ đến chuyện hy sinh mà coi đó như một lẽ thường, cái lẽ sống không cần phân tích, lý giải; và biết đâu, bà đã tìm thấy hạnh phúc của người “tri túc”. Điều này thật không dễ nhận ra. Mẹ tôi đã sống giản dị đến mức tẻ nhạt, nhưng tôi đồ rằng không dễ dàng để có thể sống như thế. Phải chăng, văn hóa nông thôn Việt Nam nửa đầu thế kỷ XX - mà ngày nay chúng ta thường nhìn về thời ấy với vẻ thương hại, tội nghiệp cho sự lạc hậu của xã hội ngày ấy - đã tạo ra cái hạnh sống giản dị như mẹ tôi? Có thể bà đã không thể sống giản dị như thế nếu được học hành và đọc được những tư tưởng, học thuyết trong sách từ Khổng, Lão... đến Marx, Engels hay Sartre, Heghen, Krisnamurti, Hermann Hesse v.v... Mọi thứ triết lý ấy chỉ có tác dụng để cho con người cãi nhau suốt đời, chẳng ai chịu ai... để thỏa mãn cái sân si "chỉ mình tôi đúng" của con người. Chưa kể chuyện người ta nhân danh "triết lý", "chủ nghĩa" này nọ để xúi đồng loại giết nhau vì không chịu quy phục. Cập tuổi lục tuần, mồ côi mẹ gần 30 năm rồi, tôi như vẫn bơi giữa biển u mê về cái lẽ sống đơn giản của mẹ tôi. Thêm một mùa xuân, lại thêm một tuổi, tôi viết những dòng này như một nén hương tưởng nhớ mẹ với sự hổ thẹn của một người con - vẫn tưởng là mình may mắn hơn mẹ - vì từng được cắp sách đến trường."



Copy tại:



http://vannghequangtri.blogspot.com/2008/10/phm-nh-qut.html


27 March 2009

Cám ơn tiếng đàn!



Cám ơn DXN, cám ơn những bản Piano thật dịu dàng và ngọt ngào. Nó đã giúp tôi có những cảm xúc nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Tôi không biết mình lại có thể thích Piano như thế này, và chắc chắn rằng nó sẽ không fải là cảm xúc hoặc là sở thích nhất thời. Bản chất tôi ko fải là 1 đứa khô khan, không fải là 1 đứa vô cảm. Tôi nghĩ là bất cứ ai cũng vậy, và người ta lâm vào tình trạng này thường đổ lỗi cho hoàn cảnh. Tôi cũng giống họ, cũng đổ lỗi cho hoàn cảnh, 1 khoảng thời gian dài xa tình cha, rồi ngay sau đó là tình mẹ cũng đã đi mãi. Đến khi có lại sự chăm sóc, quan tâm của cha, dường như con người tôi đã khác hoàn toàn với đứa con thương yêu trước kia của cha tôi.

Đêm nay, có tâm trạng thưởng thức âm nhạc, tôi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần 4 bản Piano của DXN mà tôi có. Thích nhất là bản River flows in you. Đúng như tên của nó, nghe thật kĩ melody, có một nguồn tươi mới nào đó chảy trong người, làm tâm hồn mình như được refresh. Nhắm mắt lại, thả hồn vào tiếng đàn. Giai điệu lúc thật nhanh, lúc chậm nhưng rất trong trẻo, những dòng nước đua nhau chảy trong người, làn sóng lăn tăn trong tâm hồn cứ nối tiếp nhau, đùa nghịch nhau cũng như tiếng đàn của DXN. Hay đấy chứ, tôi thích sự trong trẻo của nước và thật yêu nó, tiếng đàn Piano.

Lòng tôi lại tham nữa rồi. Muốn mình sẽ luôn như thế này, thời khắc được thăng hoa. Đầu óc luôn thoải mái và tươi mới. Bỏ hết đi những việc mà mình ko cần nghĩ đến, mở lòng ra mà sống. Sống có tình cảm, chứ ko fải lối sống thực dụng. Phải như thế thì mới nhận hết được tiếng đàn Piano, không chỉ nghe mà fải feeling được nó.

07 March 2009

Nhớ lớp... nhớ thầy... nhớ cô



Chắc người ta ko nghĩ tôi vẫn còn rất nhớ họ. Nhớ nhiều lắm...nhớ cả cách người ta gọi thân thương tôi là Vết...cô giáo Vết.

Không biết chuyện học tập của Andy677 thế nào rồi nhỉ...Him còn nợ bài mình, hư nhất lớp, đú đỡn nhất lớp, bị quì vỏ sầu riêng nhiều nhất lớp....và bị Vết đuổi xuống nhiều nhất :D Mỗi lần him gặp mình đều xin trả bài lại, nhưng lần nào cũng bị...complain :D Học chậm nhưng được cái là chăm :) Good!

Rồi còn Kidy, Miniiuiu, Polo, Hue, Violet, Cua,.....Không biết có còn học đều ko nhỉ? Mình nhớ baby voice của Kidy biết chừng nào, giọng ca sexy của Mini :tunes: ---> lớp phó văn thể mĩ, Polo chăm chỉ lại ít nói (Y)---> lớp phó học tập đó, Cua lại rất năng động, nói nhiều đôi lúc trở nên xí xọn quá đáng, nhưng có khi lại rất chững chạc ---> người ta là lớp trưởng mà (Y)... Còn nhiều nữa...nhiều lắm những người đã từng cùng mình thức đêm thức khuya để bị mình hành hạ...hehehe

Nhớ nhất là Kat đó nha Kat...Kat iu iu của lòng Vết...bà già xí xọn của lòng Vết..=)) Học giỏi nhưng lười, mang bệnh nói nhiều, hay gây rối ---> Vết pó tay, ko trị đc her. Lâu lâu đồng tâm hiệp lực cùng tên Bill phá rối mình. Đáng ghét! >"< Nhắc đến Bill mới nhớ... còn nợ mình nhiều lắm :D Ko bao giờ quên đc tên này. Bạn Bill của chúng ta học giỏi nhất lớp đó nha, rất nghe lời cô, lâu lâu khùng lên nhảm lắm, Vết chịu ko nổi ............lolssssssssssslolzzzzzzzzzzzz :X:X:X:X:X

Mỗi người đều để lại 1 ấn tượng riêng trong lòng Vết ... ko tốt thì cũng xấu :D Chỉ có lão AnhDuy và mụ Hathevu....Vết ghét nhất :D...chẳng bao giờ học hành đàng hoàng....cứ vào lớp là quấy động...rồi lại flirting... Zậy đó!

Và mình còn nhớ Cô7, thầy Mag, cô DieuNhac, cô bathim7, thầy Good1, thầy Tan, thầy khongsao... là những người luôn giúp đỡ mình để improve myself and my skills....Cô7 vui tính nhưng rất "ác độc" với học sinh...lâu lâu dạy cả tiếng Irak, thầy Mag và thầy Khongsao là những người giỏi chuyên môn và rất tận tình. Và dĩ nhiên là ko thể quên được cô DieuNhac và bathim7 với chất giọng dịu dàng cũng với phương pháp giảng dạy tuyệt nhất :) Thầy Good1 thì luôn cho bài tập về Biology rất khó...cuối tiết học lại có câu đố nữa...so excited!.! Mình nhiều lần học trễ giờ của thầy :( nhưng mình thích voice của thầy nhất...cái giọng lúc nào cũng như đang buồn ngủ nhưng lại dễ thương :)....... Và một người thầy nữa....luôn cho những topic "quái đản". Nhưng cũng nhờ đó mà mình tiến bộ được speaking skill.....tks thầy! Tks all! You'r my best teachers! Always in my heart! And......I'll try my best to become a good teachers like you! :) :X :) :X :) :X

Còn mấy tháng nữa thôi...mình sẽ được gặp lại họ.... Và sẽ ko làm họ thất vọng đâu...Vết mà! :D Càng nhớ thì càng fải cố gắng...nhớ lại bài giảng của thầy cô. Cũng ko được quên những lỗi của các bạn vấp fải. Hold class cực thiệt nhưng rất thú vị, còn có lợi nữa...help người ta cũng là cách để mình tự học mà. Cố lên nhé mọi người! YoYoYoYo (L)(K)(L)(K)

o0o Vet Chan Tran o0o