- Xin mời! Xin mời! - Tiếng Trưởng CT vang lên
- Mời ai? Mời ai? - Mọi người đồng thanh đáp lại
- Mời đội Hươu ra dự Lửa trại...- Trưởng CT
..."Ta đốt to cho bừng lên sáng, đốt to cho bừng lên sáng, đốt to cho bừng lên sáng lên, mau các anh em cùng nhau tới, chóng nhanh các đoàn sinh nhé, các anh đang chờ chúng ta ngoài kia"...
Mọi người đứng quanh đống củi hát vang bài ca Gọi lửa nhẹ nhàng. Và lần lượt Ong, Sóc, Thỏ chạy quanh đống củi cùng mọi người dự lửa trại... Tiếng hát càng ngày càng lớn, như tiếp sức cho ngọn lửa lớn dần....Mọi ánh mắt mong chờ lửa cháy dường như bị dập tắt khi chờ mãi mà vẫn không thấy lửa lớn lên. Có vẻ như dầu hôi đã bị pha nước. Ngộ lắm, đổ dầu hôi vào....lửa ko cháy....mà còn bị dập tắt....đau ghê....! Các chị phụ tá bày ra hết trò này đến trò kia, nhưng mọi người có vẻ không hưởng ứng cho lắm, dường như mọi người đã mệt mỏi lắm rồi và đang chờ lửa trại. Nhưng biết sao được.... Hươu bắt đầu ra tay nè pà kon....Hươu luôn là đội vừa hát vừa múa những động tác kì quặc khiến cho người ta phải chỉ chỉ trỏ trỏ... Nhí nha nhí nhảnh hát bài "Con chim chích choè"...Hic! Người thì nói chuyện riêng, người thì ngồi bó gối nhìn ra một nơi xa xăm nào đó...Mọi người đều mệt cả...
Phừng... phừng lửa đã cháy. 21h45 rồi... Cuộc vui bắt đầu! Những ánh mắt đã sáng lên nhờ ngọn lửa lớn này. Những cơn gió lạnh dường như cũng đã biến đi nơi nào, hơi ấm toả dần xung quanh...Nào! Ta cùng nhảy lửa...! Vòng tròn cùng hát cùng múa bài ca Nhảy lửa. Tay trong tay, thắm thiết tình chị em...Vui thật, ấm áp làm sao... Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, mọi người đã thấm mệt, đêm khuya đã dần buông...Bài ca Tàn lửa đượm chất buồn của sự chia tay...."Đêm đã dần dần buông xuống, chúng ta ngồi quây quần, lửa hồng soi sáng".
Sau Lửa trại, luôn là lúc những tân sinh chuẩn bị Tuyên hứa chờ đợi. Đêm hôm đó, đêm tịnh tâm, chúng tôi ngồi quanh lửa hồng. Chúng tôi lần lượt nói ra cảm nghĩ của mình sau khi tuyên hứa...Thực sự thì tôi có nhiều cảm xúc lắm, nhưng không phải lúc để mà nói ra vì....buồn ngủ lắm rồi, không có tâm trí để mà nói...Hic! Mặt mình lúc đó gật gù, may sao Trưởng không thấy, hic!...Thoáng nghĩ đến 1 điều..."Mình đã tuyên hứa, vậy mà...không làm tốt 10 điều luật, luôn phản bác những lời dạy dỗ của ba...Thật đáng xấu hổ! Tại sao lúc đó mình đã biết rằng mình sẽ không làm được 10 điều luật vậy mà vẫn tuyên hứa nhỉ? Mình đã làm mất sự thiêng liêng của 2 từ "Tuyên hứa" mất rồi. Nếu Trưởng biết được thì sẽ thất vọng về mình...Trưởng có tha lỗi cho mình không? Liệu mình có thể bỏ qua những điều đã làm sai để khởi đầu việc thực hiện 10 điều luật hay không? Thật không tự tin là mấy"...Sau đêm đó, tôi đã biết thêm nhiều điều nữa, được nghe về câu chuyện cây đinh, một câu chuyện là một bài học đáng giá...
Buồn ngủ thật đấy, vậy mà khi về đến đất trại rồi vẫn chưa được yên thân...Cái màn ăn đêm rắc rối quá đi. Tối rồi, buồn ngủ rồi, còn bị lôi đầu dậy nấu cháo nữa chứ. Mang tiếng là "chị nuôi" của đội thì phải chấp nhận vậy sao? Thật là bức xúc quá...! Nhớ lại cái cảnh xách đèn pin đi tìm gạo, tìm nồi, chuẩn bị bếp với cặp mắt lim dim thấy mình tội nghiệp làm sao. Nhỏ Phương thì hì hụi bưng thùng nước xịt từng chút từng chút vào nồi mắc cười quá xá luôn. Nồi cháo được Phụ tá cung cấp 1 hộp thịt bằm...xem ra có vẻ hấp dẫn đây. Ngán nhất cái dzụ nhóm bếp, không để ý là lửa tắt cái rụp, nhóm lại từ đầu...Nhìn cái nồi đầy lọ nghẹ sao nản quá...Tương lai ngày mai lại phải đi chà nhọ nồi nữa rồi...Số con sao cô Lựu quá...! Một nồi cháo thịt bằm do công của 3 con nhỏ manly nhất đội Hươu nấu có kết quả là...mém cháy nhưng vẫn rất OK! Hehhehe...Rất đáng công thức đêm nấu lắm chứ. Măm...măm...Sao nấu ra có 3 đứa ăn zậy cà, mời Phụ tá mà chẳng ai ăn, mấy bé Sóc cũng không luôn, buồn ghê zậy đó...Còn dư sáng hôm sau ăn vậy!
Không phải ham vui mà nằm chung võng với nhỏ Phương đâu, lý do là trong lều chật rồi, cộng thêm cái mùi ẩm nước mưa khó chịu quá. Nằm xung quanh bầy muỗi anophen cũng nguy hiểm thật, nhưng ta không sợ vì ta đã có soffell "Xịt lên da, muỗi bay xa". Nghĩ lại thấy bực mà cũng vui vui...Nhỏ Phương không cho tôi ngủ, nó phá...Nó nói luyên thuyên từ chuyện này qua chuyện khác, thấy tôi nhắm mắt là lại đánh 1 phát...chết không cơ chứ. Bàn đến chuyện con trai...1 vấn đề không hợp với tôi là mấy, vì trong tư tưởng của tôi thì tóm tắt 1 câu "Con trai đều là cô hồn". Nhỏ Phương cũng pó hand. Không hiểu sao lại chuyển sang chuyên mục "Du lịch và đời sống". Hà Nội - "ấn tượng" khó phai. Qủa là dò đúng đài rồi. 2 đứa, đứa nào cũng ghét dân Bắc Kì, mặc dù cả 2 đều có nguồn gốc từ đó mà ra. Kì lạ thật. Ghét giọng nói dân Bắc, ghét tính cách của dân Bắc, túm lại chẳng ưa cái gì của dân Bắc Kì cả. Tưởng đâu được yên thân, cô nàng Ong qua t8m nữa chứ, chịu nổi không..? Chỉ là Blog, chat, mail thôi cũng đủ rồi, lại thêm "món" võ thuật vào nữa... Lại dò đúng đài rồi...Hic! Mình nằm mình nghe nhưng nhắm mắt, tụi nó lại tưởng mình ngủ...Đó là cái tài của mình, nằm nhắm mắt người ta tưởng mình ngủ say rồi...thế nhưng mà xung quanh làm gì nói gì biết hết đó nha. Nàng Ong bay đi, Chim non lại đến. Pó răng! Bà H này thật...hết biết nói. Hai người bọn họ ngồi nói cái gì về con trai đấy, mình chẳng hiểu gì sấc. Bà này qua, cặp mắt mình tỉnh thao láo lên, lạ thật, lạ quá, lạ ghê...Nghe đến tiết mục đi qua Thiếu nam xin mấy củ khoai lang nướng ăn đêm, mừng thậ
t, lâu rồi không ăn cái đó. Ngửi mùi của nó là đã thấy thích rồi. Khổ nổi bà chị H không chịu đi, lại bắt tôi sang đó. Sao được chứ, tôi chẳng quen ai bên đó cả, con trai không àh, người dị ứng con trai như tôi mà qua bên đó 1 mình áh...Nguy hiểm rình rập vây quanh người... Cũng phải kéo bà già kia dậy để mà đi chung. Muốn ăn phải lăn vào bếp, không thể để tôi 1 mình sang chốn lạ người như vậy được. Hix hà! Mùi thơm quá. Áh...! Có Trưởng bên đó nữa, nãy giờ mình làm ồn không biết Trưởng có trách gì không ta? Vừa ham ăn, vừa ham vui mới đi với bà H, qua bên đó đôi co với mấy lão Thiếu nam, cũng chẳng biết lão nói thật hay đùa nữa...Muốn lấy khoai thì nấu nồi mì áh, quên đi. Bà H lấy khoai chứ mình có lấy đâu...kakaka! Cho đến bây giờ thì chẳng nhớ nổi cái mặt của lão như thế nào nữa, nhưng trông quen lắm. Chắc là gặp bên Yên Thế hoài mà không nhớ đó thôi, gần đây thì Bồ Nông Mập Ú nói lão ấy tên Huy...Mà thôi, cũng chẳng quan trọng lão là ai, lão tên gì. Chỉ biết là xin được 3 củ khoai, trong đó có 1 củ còn sống nhăn răng...hihihi. Bà già H đi rồi, bảo là qua bên Thiếu nam lấy Milo đem sang bọn tôi, vậy mà chờ hoài chẳng thấy đâu. Kaka...nhỏ Phương bắt đầu buồn ngủ...Ghét, ta không cho nhà ngươi ngủ yên giấc đâu...Đến lượt ta nhảm cho ngươi nghe này...Ý à...Pé gà có tiếng gáy ngồ ngộ lại gáy nữa rồi. Công nhận con gà này dễ thương quá xá, lúc nào cũng chờ đến đúng 2g sáng là cất tiếng gáy kì lạ àh nha. Cũng chẳng biết là gà hay công nữa. Người ta gáy ò ó o o...., thì đã chẳng có gì phải nói, ngay cả chuyện nó gáy lúc 2g sáng vì đồng hồ sinh học của nhỏ gà này bị loạn là có thể lắm, điều đáng quan tâm là nó gáy thế này này...ò ó o..ọ một cách dứt khoát chứ không ngân chữ cuối cùng. Gà nhà người ta gáy 1 lần hoặc quá lắm là 2 lần, nhỏ gà này thì gáy luôn tù tì một mạch từ 2g đến sáng là tắt ngúm. Đồ điên. Nhỏ gà này gặp 2 lần rồi đó, kì trại Tất niên cũng chính nó làm ta khó ngủ, cũng đúng 2g sáng, đúng tiếng gáy "dễ thương" đó, không thể sai được. Đêm đó không có trăng lãng mạn của ta nữa, trăng đi đâu rồi nhỉ? Hay là những bụi tre đã che trăng của ta rồi...? Sóng di động cũng chẳng thấy gạch nào, kì khôi thật, ban ngày có sóng, ban đêm "sóng" theo nước biển đi đâu rồi. Đến khi thấy trên điện thoại có được mấy gạch gọi ngay cho AFát lôi đầu hắn dậy t8m với tôi, không hiểu sao, thấy tín hiệu nghe máy mà chẳng nghe hắn nói gì cả...có lẽ sóng yếu quá thôi. Coi như tỉnh ngủ mà chẳng có việc gì làm...Tính mình nằm đâu cũng ngủ được chắc nhắm mắt chút xíu là ngủ thôi mà. 3g45 rồi... Pé gà vẫn gáy, còn ta...dần đi vào giấc ngủ...! Good night nha Phương! Good night nha pé gà! Good night to everybody!!!!