Chuyển tâm chuyển nhà

Showing posts with label những điều khó nói. Show all posts
Showing posts with label những điều khó nói. Show all posts

21 February 2009

Con muốn được ôm...!



Mỗi lần thấy 1 đứa bé khóc trong vòng tay âu yếm của ba nó, sao tôi lại có cảm giác ghen tỵ. Chắc đứa bé đó hạnh phúc lắm. Đã có lần tôi trông thấy 1 cô gái đang có chuyện buồn và ba cô ta đã ôm cô ấy vào lòng, tôi đã bật khóc, nước mắt ròng ròng. Đúng là tôi đã ghen tỵ. Tôi luôn tưởng tượng không biết ba mình cũng ôm mình như thế thì sẽ thế nào nhỉ. Một cảm giác ấm áp vây quanh mình, hạnh phúc và bình yên. Cứ tưởng tượng như thế thôi, tưởng tượng là được rồi, chứ chẳng cần thành hiện thực đâu vì sẽ chẳng bao giờ được như vậy. Tôi biết thế mà...

Tôi rất muốn ôm ba, ôm những người trong gia đình, từ trước đến nay tôi chưa ôm ai bao giờ mà cũng chẳng được ai ôm. Tôi chưa bao giờ ôm mẹ và vĩnh viễn là không. Tôi hối tiếc vì điều đó, tôi không muốn tôi phải tiếc nhiều lần nữa khi những người thân trong gia đình dần dần cách xa nhau hơn. Nhưng biết phải làm sao khi tôi không đủ dũng cảm để làm việc đó. Có 1 ngày nào đó, cảm xúc trong tôi trào dâng và tôi sẽ ôm 1 ai đó trong gia đình àh? Có thể vậy không? Có thể lắm chứ, đã có lần tôi thử ôm chị tôi xem sao, nhưng....thật thất vọng...Sao chị tôi có thể lấy tay gạc tôi ra, chị ấy từ chối cái ôm của đứa em gái. Tôi thất vọng và biết sẽ chẳng bao giờ làm như vậy nữa. Ai sẽ chấp nhận tôi?

Vào cái đêm mẹ tôi ra đi, ngay cả chạm vào người mẹ thôi cũng không được huống chi là tôi ôm mẹ lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chứ. Đành vậy thôi, như vậy mẹ sẽ không vướng bận gì nữa mà thanh thản ra đi. Thầm mong ở đâu đó mẹ vẫn luôn dang đôi tay rộng mở để đón tôi vào lòng, thầm mong Người sẽ ở cạnh tôi mỗi khi tôi khóc như lúc này đây. Và như thế tôi đã xa mẹ. Tôi có nên hối tiếc không khi đã không dám gạt bỏ ý nghĩ rằng “Mình ôm mẹ thì mẹ sẽ đau lòng lắm” để 1 lần có cái hành động vòng cánh tay vào người mẹ, áp sát ngực vào người mẹ, tựa đầu lên vai mẹ. Cho dù người mẹ đã lạnh đi, thể xác mẹ không còn chút cảm giác gì nữa nhưng tôi nghĩ rằng mẹ biết tôi đang ôm mẹ, mẹ sẽ biết tôi đang cố gắng truyền hơi ấm sang mẹ, truyền 1 chút sự sống để mẹ tỉnh dậy. Biết đâu sẽ giống như câu chuyện cổ tích “Công chúa ngủ trong rừng” mà tôi đã đọc thì sao. Tôi thật hèn nhát, tôi không dám gạt bỏ ý nghĩ đó và mẹ đã ra đi trong sự luyến tiếc của đứa con gái như tôi.

Liệu rằng sẽ có một ngày khoảng cách giữa tôi và ba sẽ bị cắt ngắn bởi 1 cái ôm hay chỉ là khoác tay thôi không? Tôi không dám đứng gần ba, ngồi cạnh ba, nhìn vào khuôn mặt của ba, tôi không có cảm giác an toàn khi ở cạnh ba, đầu óc tôi nghĩ vớ vẩn. Ánh mắt đó, tôi không dám nhìn vào, tại sao ba không nhìn tôi với ánh mắt hiền 1 chút, tại sao cứ làm cho tôi có cảm giác như mình vừa phạm sai lầm gì đó mặc dù không có. Tại sao mỗi lần la tôi, ba lại chỉ tay vào mặt tôi, tại sao lại là những cái tát tưởng như khuôn mặt mình không còn nữa? Tại sao và tại sao? Trong tôi có hàng ngàn câu hỏi “Tại sao?” mà chẳng bao giờ có người trả lời.

Cho đến khi nào tôi có thể làm như vậy được? Hay là niềm khao khát này vẫn chỉ nằm trong lòng mà thôi...?

26 August 2007

so*. va ba^'t lu*.c

Gỉa dối, giả dối, tất cả đều là giả dối...! Tại sao phải đối xử với nhau như vậy. Cha con chứ chẳng phải kẻ thù mà hễ một chút là đòi từ nhau. Quan tâm đến con, hỏi tại sao con không nói những gì con nghĩ cho bố biết, khi con nói thì bố lại bảo con là kẻ hư đốn, mất dạy rồi đuổi con ra khỏi nhà. Con không hiểu tại sao lại như vậy. Trong lòng bố có phải là luôn trong tư thế sẵn sàng để la mắng chúng con không? Chính vì thế mà con và các chị chẳng bao giờ dám nói câu nào với bố, ngay cả khi bố hỏi chúng con. Khi bố bệnh, cũng chẳng đứa nào dám hỏi, trong lòng bố sẽ nói chúng con rằng đó là sự quan tâm giả dối. Con đủ lớn để hiểu những gì bố nói, nhưng có những việc bố nói đi nói lại, bố nói đến khi bố sắp nói gì con đều biết, khiến đầu óc con như muốn nổ tung, dần dần con không muốn suy nghĩ 1 cái gì nữa. Lúc đó, đầu óc con thoải mái và mơ hồ, chẳng biết mình đang làm gì, mình đang ở đâu và mình là ai. Con sợ những lúc ở bên bố, vì con sợ phải bị nghe mắng bởi những lỗi mà con không hề nghĩ rằng đó là sai. Con sợ khi ở bên bố, con sẽ trở thành đứa vô dụng, đứa thụ động và kém suy nghĩ. Bố chẳng bao giờ để con tự làm điều gì cả. Khi con có cơ hội thì con đều làm sai, khiến bố không tin tưởng khả năng của con. Nhưng có làm sai mới biết rút kinh nghiệm chứ, con không hoàn hảo như bố. Bố làm con mất đi sự tự tin của 1 con người, con không dám nghĩ, con không dám làm khi con ở cạnh bố. Và con trở thành 1 đứa kém cỏi thua mọi người khi con không có bố bên cạnh. Vì thế mà bố luôn nói với con rằng: “Tại sao con người ta làm được mà mày lại làm không được?” Tại sao bất cứ điều gì lớn hay nhỏ bố đều nghĩ ra, chỉ mỗi việc bố hiểu và thông cảm cho con cái thì lại không hả bố?

Bố muốn đuổi con đi thì bố cứ nói, con sẽ đi. Sao lại cứ cho con sự lựa chọn giữa đi và ở lại. Bố thừa biết là con sẽ chọn ở lại mà, sao bố lại biến con thành 1 kẻ sống giả dối khi lòng muốn đi nhưng miệng nói ở lại. Con sẽ phải lừa dối bố đến khi nào để tiếp tục có cuộc sống ổn định như bây giờ, và ... con đã lừa dối chính mình nữa bố ạh. Con không thích mùa hè, mùa hè luôn làm con chảy nước mắt. Mùa hè con ở nhà, và bố thì có chuyện để la mắng con, để ý con từng hành động. Nếu là mùa xuân, mùa thu, mùa đông thì con sẽ đi học, bố thì đi làm cả ngày, sáng sớm con nấu cơm cho bố mang đi, tối về ăn cơm rồi con học bài, bố coi TV. Con ước gì 1 ngày của con chỉ có như vậy, để con ít phải chạm mặt bố, con không phải đau đầu và chảy nước mắt nữa.

Một buổi sáng, con nấu món bố thích, vậy mà bố nói không ăn, nước mắt con lại ứa ra đọng trên khóe mắt. Con buồn! Bao nhiêu hi vọng bố sẽ ăn ngon miệng, hi vọng bố sẽ có dịp khoe với mọi người ở cơ quan rằng có đứa con gái biết nấu món bố thích, tất cả những lời con muốn nói với bố dường như đều nằm trong món ăn đó,...vậy mà bố lại từ chối thẳng thừng, không hề biết con đang nghĩ gì. Rồi sau đó con lại buồn và nghĩ ngợi vì bố cho rằng con từ chối sự quan tâm của bố khi con không muốn đi ăn sáng với bố. Con không muốn đi chỉ đơn giản vì con không muốn ra đường, con chỉ muốn ở nhà. Con thà ăn 1 mình con hơn ăn với bố, vì con sợ ngồi đối diện mà cặp mắt bố lúc nào cũng nhìn con, con sợ cái sự sống 1 ngày mới mất đi do không khí ảm đạm của bữa ăn xóa mất. Bữa ăn là lúc con sợ nhất bố có biết không? Bao nhiêu chuyện bực bội của bố, bố đều dồn ra vào lúc đó, còn không thì cha con chỉ ăn, không 1 tiếng nói nào phát ra từ 2 phía. Ảm đạm, buồn tẻ và thật khủng khiếp.

Con sợ gia đình mình lắm bố ạh. Chẳng có gia đình nào giống mình cả. Những đứa con lúc nào cũng nghĩ ra mọi cách để che giấu tội lỗi, con cái không dám nói chuyện với cha mình, con cái quan tâm đến cha nhưng cha không muốn nhận và ngược lại, các thành viên trong gia đình không ai thẳng thắn với ai, cha con không đồng quan điểm về mọi việc và lúc nào cũng có vẫn đề để tranh cãi. Con và các anh chị đôi khi rất bất đồng với những lời nói và hành động của bố khi bình tĩnh cũng như lúc nóng giận, nhưng chẳng ai dám nói ra. Nói ra thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc chẳn là sẽ có 1 cuộc nội chiến hoặc ít nhất cũng là chiến tranh lạnh với nhau, hoặc là cha con sẽ từ nhau. Có thể lắm chứ, nhưng việc này đâu phải là chưa xảy ra bao giờ.

Và 1 điều nữa, điều quan trọng nhất và con sợ điều này nhất bố ạh. Nhiều lần con suy nghĩ không biết có nên nói tất cả cho bố hay không, không biết bao nhiêu người động viên con làm việc này nhưng chưa bao giờ con nói ra 1 lời nào dù là nhỏ nhất. Con có thể nói chỉ 1 điều mà không nói hết àh, con không làm được. Khi đã nói thì phải nói hết, nhưng kết quả là thế nào? Bố sẽ có 1 cú sock tinh thần nặng nề. Bố luôn nghĩ rằng mình đúng, bố mong mọi việc của con cái luôn tốt đẹp, bố quan tâm chúng con và mong chúng con nhận. Và khi bố biết sự thật thì...bố thất vọng nặng nề, bố sẽ thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa. Làm sao bố có thể chịu được hoàn cảnh đó. Có đúng không bố?

Chúng con phải làm gì đây? Chúng con sợ lắm bố àh. Sợ và bất lực...!

20 July 2007

Kho'c tha^`m



Tình hình giữa nó và ba đã bình thường trở lại, nhưng không có nghĩa là sẽ mãi như vậy. Mấy bữa nay nó bệnh, nó phải ở nhà, ba nó thì đi làm cả ngày. Trong 1 ngày ba nó gọi cho nó không biết bao nhiêu lần hỏi về tình hình sức khoẻ của nó, ba nó dặn dò từng li từng tí. Và nó nghĩ...nó nghĩ nhiều lắm. Nó thấy nó thật có lỗi với ba nó. Tại sao nó lại ích kỉ như vậy chứ? Tại sao một người ba thương con như vậy mà nó lại nỡ làm đau lòng ba nó chứ? Cái đêm đó, nó ngủ không được, trằn trọc, và nó nhớ mẹ...Nếu bây giờ có mẹ thì mẹ nó đã xoa trán nó, mua thuốc cho nó uống rồi. Nó nằm thừ ra, ôm chặt con gấu bông. Nó dường như trong cơn mê man, nó tưởng con gấu là mẹ nó, nó ôm chặt, không muốn buông con gấu ra, nó sợ mất mẹ... Nhưng...nó chợt tỉnh và nhận ra rằng...chỉ là tưởng tượng mà thôi. Nó khóc...vẫn khóc 1 mình thôi, nó nghĩ thầm “Cõ lẽ mẹ đang ngồi bên mình”

09 July 2007

bo^' oi! Phe'p ma`u co den voi con ko??



Vâng! Trong mắt bố con không có gì tốt đẹp, có thể bây giờ và mãi mãi... Con không phải là đứa học giỏi để có thể lúc nào cũng cho bố mẹ những kết quả học tập tốt. Con không phải là đứa có tư cách tốt để luôn có những cử chỉ, lời nói làm bố không ngớt lời la mắng dạy bảo như lời bố nói với con hằng ngày. Những điều này con không phản bác, vì con biết mình đúng như vậy và con đang cố gắng sửa chữa. Nhưng bố ơi! Tại sao bố không nhìn vào những việc mà con đã làm vì bố dù chỉ 1 lần, tại sao bố không là người bố hiểu con cái mà chỉ là những phép tắc phong kiến, tại sao bố không chịu nhìn vào sự thật rằng con không ham chơi, con không đua đòi, con không bị ảnh hưởng bởi những đứa bạn, con đã không vì chuyện chơi bời mà quên việc học,... Bố không thấy rằng con đang cố hoàn thiện mình theo ý bố hay sao, mặc dù có những điều con không muốn... Không lẽ bố không thấy rằng hằng ngày con vẫn luyện tập môn Lý? Con không hiểu tại sao con đã và đang cố gắng mà kết quả con nhận được lại không như ý muốn. Khả năng học môn Lý của con vẫn không tốt lên, và hằng ngày con vẫn bị bố mắng...

Đã nhiều lần những lời mắng nhiếc của bố đã làm con tự hỏi mình rằng: "Liệu bố có quên mình là con gái không hay bố nghĩ mình là con trai?". Đã bao năm qua, không biết bao lần câu hỏi đó hiện lên trong đầu con. Và...bây giờ...trong cái đêm mà con đã nghĩ rằng sẽ là đêm hạnh phúc trong khoảng thời gian không có mẹ, con đã trả lời được câu hỏi đó, con hi vọng câu hỏi đó sẽ không bao giờ xuất hiện trong cái đầu luôn đầy ắp suy nghĩ này nữa. Bố vẫn xem con là con gái, điều đó là tất nhiên. Nhưng bố không hiểu được tâm lý con gái mình như thế nào cả. Con không biết bố nghĩ con là đứa có tính cách như thế nào, đã nhiều người nói rằng con là người cá tính mạnh mẽ và bản lĩnh. Nhưng con chưa bao giờ vì lời nhận xét đó mà quên đi bản chất thật con người mình rằng con là con gái, vẫn chỉ là đứa con gái yếu đuối với tâm hồn nhỏ bé và rất nhạy cảm trước những lời trách mắng, và từ đó con biết mình không phải là người cá tính gì gì cả. Có thể mọi người nói con như vậy là do họ nhìn vào bề ngoài thôi, họ chưa biết con người bên trong con như thế nào cả. Yếu đuối và có thể khóc bất cứ lúc nào...

Con sẽ không bao giờ trách bố vì những lời nói của bố đêm nay cả. Vì con không có tư cách đó, vì con vẫn xem bố là bố của con, con kính trọng bố, con sẽ lấy những lời bố nói đêm nay là 1 bài học. Bố sẽ chẳng bao giờ biết được những ý nghĩ này của con đối với bố cả đâu. Vì bố sẽ không biết con là người như thế nào cả, vì bố vẫn nghĩ con là đứa bất hiếu, mà đứa bất hiếu thì làm gì có chuyện kính trọng cha mẹ chứ... Con sẽ vẫn mãi là đứa con ngu ngốc trong mắt bố, con sẽ chẳng bao giờ có điều gì tốt đẹp trong mắt bố cả, và bố sẽ chẳng bao giờ thấy con khóc đau đớn vì không thể thốt ra tiếng gì cả. Con sẽ luôn khóc 1 mình, chỉ 1 mình mà thôi, 1 mình trong nước mắt và yên lặng...

Có phải con ích kỷ quá phải không bố? Con đã chỉ nghĩ về những cảm xúc của con. Con luôn biết bố rất buồn lòng, và còn hơn thế nữa là đau đớn trong tim. Con chưa nếm cái cảm giác đó, nhưng con biết rồi sẽ có ngày đó đến với con khi những đứa con của con cũng là những điều như con bây giờ. Điều gì cũng có nhân quả như lời Phật dạy. Bây giờ con làm bố khổ thì sau này con cũng sẽ vậy. Con phải làm gì đây bố? Con phải làm gì để đối diện với những việc trong tương lai? Con sẽ khóc 1 mình như bây giờ àh? Hay là con sẽ nói ra những điều như bố đã từng nói với con? Không, con sẽ không làm như bố vì von không muốn những đứa con của con cũng khóc 1 mình như con, con cũng sẽ không khóc như bây giờ được vì khi đó con không phải là con nít mà con cần phải vững vàng hơn. Phải có cách nào đó chứ... Bố có biết rằng con đang ước gì không? Con ước...con ước rằng mẹ đang nhìn con, con ước mẹ đọc được hoặc là biết con đang nghĩ gì. Vì sao con không ước rằng mẹ vẫn còn sống và ngồi với con lúc này nhỉ? Àh, tại vì cho dù mẹ có còn sống đi nữa thì mẹ cũng chẳng biết những điều này đâu, mà chỉ có con biết mà thôi. Nếu mẹ ở trên trời biết được những điều này thì mẹ sẽ làm 1 phép màu nào đó làm cho bố hiểu con hơn. Nếu mẹ còn sống và biết được những điều này thì mẹ cũng chẳng thay đổi được gì. Bố có bao giờ nghe mẹ đâu. Ngay cả mẹ, bố còn không hiểu, huống chi là việc bố hiểu con chứ. Con sẽ luôn chờ đợi phép màu đó đến với con. Biết đâu được chứ, biết đâu mẹ đang nghe con khóc, mẹ đang nghe con thầm nguyện thì sao...?