Chuyển tâm chuyển nhà

Showing posts with label cõi ta. Show all posts
Showing posts with label cõi ta. Show all posts

03 April 2009

April 04, 2009

Ta vừa bước qua 1 tuổi mới, nhưng ta chẳng biết ta đã lớn chưa nữa...vì ta đã hình thành được phần CON, còn phần NGƯỜI thì ta không chắc. Thế nên, bây giờ ta sẽ tiếp tục làm những gì cần thiết để cái phần NGƯỜI của ta được hoàn thiện.

Chỉ nghĩ đơn giản rằng cần fải HỌC, ta sẽ học thật nhiều, đó chính là vì ta, vì những gì ta đánh mất trong quá khứ. Ta sẽ lường bỏ những thứ vớ vẩn trong đầu bấy lâu nay. Thực sự thì fải vậy dù muốn hay không muốn, vì ta đã quá bận bịu với công việc và học hành :D

Ta đã nói là làm, ta sẽ ko bỏ cuộc :) dĩ nhiên rồi các bồ!

Kí tên: o0o Vết Chân Trần o0o

27 March 2009

Cám ơn tiếng đàn!



Cám ơn DXN, cám ơn những bản Piano thật dịu dàng và ngọt ngào. Nó đã giúp tôi có những cảm xúc nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Tôi không biết mình lại có thể thích Piano như thế này, và chắc chắn rằng nó sẽ không fải là cảm xúc hoặc là sở thích nhất thời. Bản chất tôi ko fải là 1 đứa khô khan, không fải là 1 đứa vô cảm. Tôi nghĩ là bất cứ ai cũng vậy, và người ta lâm vào tình trạng này thường đổ lỗi cho hoàn cảnh. Tôi cũng giống họ, cũng đổ lỗi cho hoàn cảnh, 1 khoảng thời gian dài xa tình cha, rồi ngay sau đó là tình mẹ cũng đã đi mãi. Đến khi có lại sự chăm sóc, quan tâm của cha, dường như con người tôi đã khác hoàn toàn với đứa con thương yêu trước kia của cha tôi.

Đêm nay, có tâm trạng thưởng thức âm nhạc, tôi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần 4 bản Piano của DXN mà tôi có. Thích nhất là bản River flows in you. Đúng như tên của nó, nghe thật kĩ melody, có một nguồn tươi mới nào đó chảy trong người, làm tâm hồn mình như được refresh. Nhắm mắt lại, thả hồn vào tiếng đàn. Giai điệu lúc thật nhanh, lúc chậm nhưng rất trong trẻo, những dòng nước đua nhau chảy trong người, làn sóng lăn tăn trong tâm hồn cứ nối tiếp nhau, đùa nghịch nhau cũng như tiếng đàn của DXN. Hay đấy chứ, tôi thích sự trong trẻo của nước và thật yêu nó, tiếng đàn Piano.

Lòng tôi lại tham nữa rồi. Muốn mình sẽ luôn như thế này, thời khắc được thăng hoa. Đầu óc luôn thoải mái và tươi mới. Bỏ hết đi những việc mà mình ko cần nghĩ đến, mở lòng ra mà sống. Sống có tình cảm, chứ ko fải lối sống thực dụng. Phải như thế thì mới nhận hết được tiếng đàn Piano, không chỉ nghe mà fải feeling được nó.

06 February 2008

Đêm giao thừa của tớ.......buồn....!



7g sáng mùng1 tết, mình quyết định khai trương blog với 1 entry về cảm nghĩ đêm giao thừa năm nay. Từ những ngày trước tết, không khí năm nay có vẻ ko nhộn nhịp như mọi năm. Hay là do mình ít ra đường quá, chỉ đi những con đường quen thuộc, và nó vẫn như thế nhỉ? Sắm sửa cho mấy ngày tết chẳng có gì nhiều: vài cái bánh chưng, bánh tét, trái cây-hoa-mứt để cúng, 2 chậu hoa thọ. Chỉ thế thôi! Gia đình năm nay ko đông đủ, thiếu gia đình nhỏ của chị 2 và mẹ nữa.

Đêm 30 Tết năm nay cũng nhộn nhịp, vui vẻ, nhưng hình như ko bằng mọi năm. mình cảm thấy xe cộ thưa hơn, người đi bộ hình như là nhiều hơn nên vậy thì fải. Trời gió lạnh run người, vậy mà sao mấy cô gái ăn mặc mát mẻ thấy kinh luôn. Và điều đặc biệt là năm nay mình đón giao thừa 1 mình, xem fáo hoa chỉ một mình thôi. Trời đã lạnh, lòng càng lạnh hơn! Đứng giữa đường Trần Phú (đường biển), đưa mắt nhanh mong tìm được vài người quen trong đám đông với những khuôn mặt cười hớn hở chờ giao thừa nhưng điều đó làm mình thất vọng, chẳng quen ai cả. Ngước nhìn lên bầu trời tối thưa những ánh sao hy vọng tìm thấy chòm Hiệp sĩ nhưng lại càng thất vọng hơn. Bao ánh sáng đèn đường, chiều cao của khách sạn đã làm mình tìm chòm Hiệp sĩ khó khăn. Ước gì có "chòm Hiệp sĩ" của mình ở đây, sẽ ấm lòng hơn thế này. Hoặc một ai đó, người mình vẫn mong chờ là ba, hoặc có thể là con bạn thân nhất cũng được, hay chỉ là người quen nào đó cho dù là ko thân. Nhìn đi nhìn lại, xem ra chỉ có mình là cô đơn và mặt ko mấy vui vẻ trong giờ khắc đón mừng năm mới. Mình đứng ngay giữa đường, xung quanh trống xe, tự dưng người ta lại cách mình một bán kính gần 2 mét chứ chẳng ít.

0g.....Happy New Year to everybody! Pháo hoa nổ rồi, bắt đầu một cách chậm chạp mau gây nhàm chán. Pháo hoa bắn trong 15phút, có cảm giác pháo hoa ko đẹp. Hay là do tâm lí nhỉ? Có lẽ vậy...! 15 phút trôi qua, mình lại lạc lõng giữa dòng người, dòng xe cộ......

Năm nay, một lần nữa mình là người xông đất của ngôi nhà mình ở suốt mười mấy năm.

29 November 2007

Mot chut ve qua khu

Tôi đang nghe bản nhạc Cry on my shoulder bỗng dưng nhớ đến chị. Chị ấy đang ở Nha Trang. Lí do vì sao tôi nhớ đến chị khi nghe bản nhạc đó đơn giản thôi. Đó là nhạc chuông điện thoại của chị, tôi rất thích bài hát đó. Mỗi lần nhạc chuông vang lên, tôi lại nhẩm theo bài hát đó, và bây giờ cũng vậy. Nhưng bài hát vang lên không phải từ điện thoại của chị mà từ cái máy tính của tôi. Chỉ vậy thôi mà cũng làm tôi nhớ đến chị sao? Tự nhiên tôi nghĩ đến những lúc tôi đi siêu thị với chị, chị thật tiết kiệm, chẳng như tôi, thích gì là mua đó. Rồi nhớ đến lúc chúng tôi đi Phú Quốc, vui thật! Cũng nhớ đến lúc tôi bị chị cằn nhằn vì ăn ở bê bối. Cứ thế thời gian trôi qua, chị đã không còn bên tôi. Giờ đây tôi ngủ một mình trên cái giường sao thấy rộng quá. Cũng như lúc chị còn ở với tôi, tôi chỉ nằm một bên chiếc giường, còn một bên thì trống hoắc đang chờ chị trở lại.

Thôi nào, chị ấy sẽ không trở lại nữa đâu! Chị ấy không thích hợp với cuộc sống ở đất Sài thành này, chị đã lựa chọn con đường đi cho mình. Chị không ở đây là một cơ hội cho mình để mình có khả năng tự lập hơn thôi mà, mình sẽ không dựa dẫm vào chị nữa. Mình phải nấu ăn, phải dọn dẹp nhà, phải đi chợ nữa. Thời gian của mình sẽ bận gấp đôi, nhưng rồi sẽ quen thôi mà. Một ngày ngủ 6 tiếng là đủ rồi, mình sẽ giảm cân. Hìhìhì. Tuy đã quen rồi nhưng đôi khi vẫn thấy đuối lắm, những lúc đó thật đau đầu, mỏi lưng vì cả ngày không được nằm. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, mình vẫn lo một ngày 2 bữa đầy đủ, công việc nhà vẫn bình thường. Phải cố thôi, và cuộc sống của tôi sẽ không có chuyện gì bất ổn cả. Gặp khó khăn vẫn vui tươi là vậy mà. Đó chỉ là một chút thử thách nhỏ mà tôi cần phải vượt qua, tôi sẽ cố. Sẽ cố hết sức!

14 September 2007

vui nhu me di cho*. ve

Hôm nay trong tiết văn, tôi có nghe một câu nói “vui như mẹ đi chợ về”. Lâu rồi không nghe câu này mà cũng lâu rồi không có cảm giác này. Đúng là từ nhỏ đến lớn, mỗi khi mẹ đi chợ về là tôi đều hỏi mẹ “Mẹ có mua gì cho con không?”. Có thì con vui, không thì mặt con lại sụ xuống lủi thủi đi chỗ khác. Đến 14 tuổi vẫn còn như vậy, nhưng từ ngày tôi bước qua tuổi 15 đến nay thì không còn nữa. Nhanh thật, gần 2 năm rồi đấy.

“Mới 2 năm mà sao thấy lâu quá vậy mẹ? Lâu rồi con không thấy mẹ đi chợ, không thấy mẹ đội nón lá, lâu rồi không thấy trên tay mẹ lủng lẳng bịch này bịch nọ nữa, và cũng lâu rồi, con không được mẹ mua quà vặt mỗi khi mẹ đi chợ nữa, mẹ ạh. Mẹ thường mua gì cho con nhỉ, con vẫn nhớ. Mẹ hay mua trái cây cho con, mẹ mua chè. Mẹ cũng mua những thứ con không thích, những thứ đó con không ăn, mẹ lại giận. Con thường giành ăn với mẹ, nhất là bưởi, mẹ còn nhớ không? Mẹ chia mỗi đứa 2 múi, còn lại mẹ ăn, mỗi ngày mẹ ăn những 2-3 trái, mẹ ăn vì bệnh của mẹ, bưởi giúp hạ huyết áp mà. Từ ngày mẹ đi, con không còn thích ăn bưởi như trước nữa, con chẳng muốn ăn đâu mẹ ạh. Bố hỏi tại sao hồi trước con hay giành với mẹ mà bây giờ lại không chịu ăn, con chẳng biết vì sao nữa mẹ ơi...Con thường mua bưởi về cúng mẹ, cúng xong rồi lại để đấy, để lâu rồi, bố nhắc mấy lần mới cắt ra.”

Lâu rồi không được như vậy nữa, hôm nay nghe câu nói đó, lòng tôi tự nhiên nhớ về mẹ. Tôi buồn vì không được như vậy nữa. Buồn vì mẹ không còn bên tôi, không đi chợ như trước và tôi không có quà vặt nữa. Người lo bữa ăn bây giờ không là mẹ mà là tôi. Thay vì đi chợ, tôi lại đi siêu thị. Đi siêu thị, tôi cũng nhớ về mẹ nhiều lắm. Nhớ mỗi lần đi siêu thị với mẹ, tôi đều xin mẹ mua một bị Snack, mẹ hay nhăn mặt “Cái đó bổ ích gì mà ăn” nhưng rồi cũng cho, không thấy tôi xin mẹ lại hỏi “Không mua bánh nữa àh”. Nay tôi đã lớn, tôi không thích ăn những thứ đó nữa, đúng là những thứ đó chẳng bổ ích gì cho sức khỏe cả. Có đi chợ, tôi mới biết được nỗi khổ của người đi chợ lo bếp núc. Chẳng biết ăn gì, cứ mấy món làm đi làm lại bắt chán, nấu ra thì người này nói thế này, người khác nói thế kia. Hồi trước mẹ cũng chỉ nấu có mấy món rồi đổi tới đổi lui cũng chỉ có vậy. Tôi đâu hiểu được lòng mẹ lúc đó. “Mẹ buồn lắm khi con không muốn ăn những món đó phải không mẹ?”

Cái thời người ta gọi la thời @ này, cảnh đứa con vui mừng khi thấy mẹ đi chợ về không còn nhiều như trước nữa rồi. Những người mẹ của chúng không nhiều thời gian để làm việc đó, mỗi ngày đi chợ suy nghĩ hôm nay sẽ ăn gì cũng khó lắm rồi, vả lại chắc những người mẹ ấy cũng không nghĩ đến việc mua gì đó cho con. Thật là nhiều lí do. Tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ bây giờ không được biết cảm giác vui mừng khi thấy mẹ đi chợ về và mua cho nó 1 thứ gì đó cho dù chỉ là rất nhỏ mà thôi. Chúng nó cũng đi học cả ngày, làm gì thấy được những lúc mẹ chúng đi chợ nhỉ. Thời hiện đại là đâu có nghĩa là cái gì cũng có, vật chất thì tiện nghi nhưng…về tinh thần thì thiếu. Nói thế, nhưng không biết sau này mình có làm được như mẹ mình không nhỉ?

Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá…!

20 June 2007

Ho^'i ha^.n va` ho^'i tie^'c



Tuy đã sống ở SG được hơn 1 năm, nhưng SG không để lại trong tôi bất cứ điều gì đẹp trong lòng tôi cả. SG chỉ là nơi tôi học trong khoảng thời gian học cấp III , có thể là tôi sẽ lập nghiệp tại đây, nhưng tôi không chắc rằng nó sẽ gắn bó với tôi suốt quãng đời còn lại. Đối với tôi, không nơi nào bằng Nha Trang quê tôi cả. Nghĩ lại mọi việc khi còn ở Nha Trang tôi thấy mình thật hối hận và xen lẫn sự hối tiếc vì mọi việc...

Tôi rất hối hận vì đã từng xem thường bãi biển quê tôi, tôi không thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của nó và thường phản đối những lời khen về bãi biển quê mình. Vào SG sống tôi nhớ nó quá. Có ở xa nó mới thấy nhớ nó, mới biết nó đẹp như thế nào. Mỗi lần về Nha Trang, tôi rất thích ngắm biển, nhất là khoảng 10h sáng. Lúc đó nước biển trong xanh làm sao, ánh nắng phản chiếu làm nước biển lấp lánh như kim cương. Thật là đẹp! Xung quanh bãi biển là một bãi cát trắng sạch sẽ, và đi theo bãi biển là công viên với những hàng dương, hàng dừa xanh rì. Đó là buổi sáng, nếu ra biển buổi tối thì bãi biển Nha Trang sẽ rất đẹp với những ánh đèn màu khắp con đường biển. Xung quanh ánh đèn vàng ấm áp, mọi người đi dạo biển chầm chậm, chứ không giống SG lúc nào người ta cũng đi một cách vội vã. Gío biển thật mát, gió lồng lộng, điều khó thấy ở SG. Cứ đến mùa hè dường như đường biển buổi tối đông hơn mọi khi. Lúc đó biết ngay là mọi người muốn tránh cái nóng trong nhà đó mà. Cả nhà tôi thường đi bộ từ nhà ra biển vào buổi tối, trước là vì sức khỏe, sau là đi hóng mát. Đi 2,3 km chứ không ít. Nhiều khi đi ra biển rồi nổi hứng vào Cafe Bốn Mùa ngồi. Cafe Bốn Mùa là nơi gia đình tôi thường lựa chọn để họp gia đình vào những ngày cuối tuần. Tôi vẫn nhớ khi còn ở Nha Trang, mỗi buổi sáng sau khi chơi bóng rổ, tôi và pé Tiên-kon nhỏ bạn thân nhất của tôi vẫn thường đi xe bus lên Cầu Đá ngắm biển. Chúng tôi đi lên nơi cách xa bến tàu nên rất yên tĩnh, mát mẻ, thoải mái. Cảm giác được hét lên thật là sảng khoái và tuyệt vời. Đó là cách chúng tôi giải tỏa những gì bực bội trong một tuần. 1 thời gian ngắn sau này, chúng tôi không chơi bóng rổ nữa nên cũng không lên Cầu Đá, nhớ nơi đó thật. Nhiều lần về lại Nha Trang, có hẹn nhau lên đó nhưng vẫn chưa đi được. Đứa nào cũng mang bệnh lười. Hihihi. Thỉnh thoảng pé Tiên và cả AQuang cũng đi cùng tôi lên mộ mẹ, tụi nó luôn ở bên tôi mỗi khi tôi buồn. Họ là những người bạn đáng qúy của tôi. Họ chơi với tôi không vì một sự tư lợi mà tình cảm đó xuất phát từ trái tim của họ. Tôi cảm nhận được điều đó, tôi cảm nhận từ ánh mắt, từ hành động của họ. Chúng tôi đi học cùng nhau hàng ngày, ăn hàng cùng nhau, đi đâu cũng thấy 3 đứa dính chùm dính cục vào nhau. Vui thật đấy! Tôi sẽ chẳng bao giờ quên những gì pé Tiên và AQuang đã làm cho tôi.

Còn một nơi nữa mà ngày nào tôi cũng đến kể từ khi mẹ tôi qua đời, đó là chùa Long Sơn. Mẹ tôi an nghỉ ngay sau lưng Kim Thân Đức Phật. Một nơi luôn lộng gió, mát mẻ, yên tĩnh. Và cứ chiều chiều là tôi và bố lại lên đây thắp nhang cho mẹ và ông bà. Đó là một khoảng thời gian ngắn để tôi ở bên mẹ. Những lúc đó tôi lại nhìn lại mình, càng nghĩ lại tôi càng thấy mình thật là một đứa con bất hiếu. Từ bé đến giờ tôi không biết đã bao giờ tôi làm mẹ vui chưa mà chỉ thấy mình mắc sai lầm và mẹ đã luôn lo lắng cho tôi. Tôi thật là một đứa con hư. Nhiều lúc tôi muốn trốn tránh việc nghĩ lại những điều mình đã làm mẹ buồn. Nhưng không, thật sai lầm nếu tôi trốn tránh nó, tôi phải lấy đó làm kinh nghiệm cho mình. Thất bại là mẹ thành công. Tôi phải đối mặt với sự thật rằng tôi đã và đang là một đứa con hư, tôi phải thay đổi mọi việc. Tại sao ngày nào tôi cũng mắc sai lầm để bố phải la mắng không ngớt lời? Phải chăng tôi luôn muốn làm trái ý bố? Tôi không thể tiếp tục như thế này được, không những mẹ tôi ở dưới suối vàng buồn, mà còn bố tôi nữa. Tôi biết bây giờ bố rất thất vọng về tôi vì kết quả học tập năm lớp 10, nếu sang năm mọi việc lại như thế này thì liệu bố có sống với tôi đến khi tôi thực sự trưởng thành hay không? Liệu tôi có thể làm bố tự hào về tôi được hay không? Tôi luôn tự dằn vặt mình với những câu hỏi đó, và luôn cho rằng mình làm không được. Nhưng bây giờ, mọi suy nghĩ trong tôi đã thay đổi. Mọi người làm được thì tôi cũng phải làm được. Tôi vẫn còn 2 năm để chuẩn bị hành trang vào giảng đường đại học, và tôi phải cố hết sức. Tôi phải làm đựơc. Tôi không dám nói trước rằng mình sẽ làm điều gì, tôi sợ cái câu của ông bà ta ngày xưa là như thế này lắm "Nói trước bước không qua". Trường hợp này thì tôi đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi. Vì thế tôi chỉ biết là mình cần phải cố hết sức, không được nản lòng. Con của bố thì phải giống bố, phải có ý chí, phải luôn kiên định. Tôi nghĩ là tôi sẽ làm được. Tôi không muốn tôi phải có lúc lại hối hận như bây giờ, hối hận vì mình đã có quá nhiều lỗi với bố. Có hối hận thì cũng đã muộn rồi...

Còn nhiều kỉ niệm khi ở Nha Trang lắm. Kỉ niệm với gia đình, bạn bè, không thể nhớ hết được. Chỉ biết là tôi rất vui khi nghĩ về họ, tôi tự cười một mình khi nghĩ về họ, những lúc khuôn mặt họ xấu nhất cũng như lúc họ đẹp nhất. Tôi sẽ luôn nhớ mẹ tôi, pé Tiên, AQuang, AFát, nhóc Sơn, nhóc Thịnh,... Tôi sẽ luôn giữ hình ảnh của họ trong trái tim của tôi. Sẽ cố quên tất cả những kỉ niệm buồn, sẽ không nghĩ đến những kẻ không đáng để tôi quan tâm. Giờ đây, mọi suy nghĩ của tôi đều là Nha Trang. Nha Trang là nơi tôi sinh ra và cũng sẽ là nơi tôi nằm xuống...

"Con xin lá»—i mẹ, con xin lá»—i vì những hành động ngốc ngếch cá»§a mình đã làm mẹ thất vọng, Ä‘iều mà con chưa từng nói vá»›i mẹ. Tôi xin lá»—i Nha Trang quê tôi, xin lá»—i những người bạn đáng mến cá»§a tôi, xin lá»—i vì tôi đã làm các bạn buồn. Con yêu mẹ, tôi yêu bạn, tôi yêu Nha Trang, tôi yêu tất cả mọi người. Mẹ là quê hương cá»§a con, là thế giá»›i bao la cá»§a con, mẹ sá
º½ luôn nằm trong trái tim nhỏ bé mà chứa đầy tình cảm chân thật cá»§a con mãi mãi, tha lá»—i cho con, mẹ nhé!"

07 June 2007

My dreams and my friend



When I was a child, I very like painting and have a dream will become a landscape painter. But now, I'm 16 and think again my dream and resolve become an architect or interior designer. I want design my house of mannerism in the future. My house will lovely with a small gardent. I wishes have some flowers, trees, keep a Phu Quoc dog, rooster and chicks. I hope my dreams are come true. I'll do my best.

How do you thinks when you get up and hear a cock growing in the morning. Oh my God! How is that cock growing at the middle of the night??? (:P) And....I want to take an around the world cruise. Hihihi.

May be I have much ambition.!!!!!

I learning a lot from my friend. He's very good at learning. I very admire of him. He's older than me about 8 years old. He studying in Da Nang Polytechnic University, at Information Technology Faculty. His name's Tran Nam Thanh. He is as same as my brother. I receive encouragement from him. I very happy when I chatting with him. He often call me is "old fellow". Kekekeke. It's lovely, I like him call me by that name. I hope our friendship last and never die.