Tình hình giữa nó và ba đã bình thường trở lại, nhưng không có nghĩa là sẽ mãi như vậy. Mấy bữa nay nó bệnh, nó phải ở nhà, ba nó thì đi làm cả ngày. Trong 1 ngày ba nó gọi cho nó không biết bao nhiêu lần hỏi về tình hình sức khoẻ của nó, ba nó dặn dò từng li từng tí. Và nó nghĩ...nó nghĩ nhiều lắm. Nó thấy nó thật có lỗi với ba nó. Tại sao nó lại ích kỉ như vậy chứ? Tại sao một người ba thương con như vậy mà nó lại nỡ làm đau lòng ba nó chứ? Cái đêm đó, nó ngủ không được, trằn trọc, và nó nhớ mẹ...Nếu bây giờ có mẹ thì mẹ nó đã xoa trán nó, mua thuốc cho nó uống rồi. Nó nằm thừ ra, ôm chặt con gấu bông. Nó dường như trong cơn mê man, nó tưởng con gấu là mẹ nó, nó ôm chặt, không muốn buông con gấu ra, nó sợ mất mẹ... Nhưng...nó chợt tỉnh và nhận ra rằng...chỉ là tưởng tượng mà thôi. Nó khóc...vẫn khóc 1 mình thôi, nó nghĩ thầm “Cõ lẽ mẹ đang ngồi bên mình”
Chuyển tâm chuyển nhà
20 July 2007
Kho'c tha^`m
o0o Vết Chân Trần o0o 20 July 2007
Labels: những điều khó nói
Subscribe to:
Post Comments (RSS)
0 Responses:
Post a Comment