Tôi đang nghe bản nhạc Cry on my shoulder bỗng dưng nhớ đến chị. Chị ấy đang ở Nha Trang. Lí do vì sao tôi nhớ đến chị khi nghe bản nhạc đó đơn giản thôi. Đó là nhạc chuông điện thoại của chị, tôi rất thích bài hát đó. Mỗi lần nhạc chuông vang lên, tôi lại nhẩm theo bài hát đó, và bây giờ cũng vậy. Nhưng bài hát vang lên không phải từ điện thoại của chị mà từ cái máy tính của tôi. Chỉ vậy thôi mà cũng làm tôi nhớ đến chị sao? Tự nhiên tôi nghĩ đến những lúc tôi đi siêu thị với chị, chị thật tiết kiệm, chẳng như tôi, thích gì là mua đó. Rồi nhớ đến lúc chúng tôi đi Phú Quốc, vui thật! Cũng nhớ đến lúc tôi bị chị cằn nhằn vì ăn ở bê bối. Cứ thế thời gian trôi qua, chị đã không còn bên tôi. Giờ đây tôi ngủ một mình trên cái giường sao thấy rộng quá. Cũng như lúc chị còn ở với tôi, tôi chỉ nằm một bên chiếc giường, còn một bên thì trống hoắc đang chờ chị trở lại.
Thôi nào, chị ấy sẽ không trở lại nữa đâu! Chị ấy không thích hợp với cuộc sống ở đất Sài thành này, chị đã lựa chọn con đường đi cho mình. Chị không ở đây là một cơ hội cho mình để mình có khả năng tự lập hơn thôi mà, mình sẽ không dựa dẫm vào chị nữa. Mình phải nấu ăn, phải dọn dẹp nhà, phải đi chợ nữa. Thời gian của mình sẽ bận gấp đôi, nhưng rồi sẽ quen thôi mà. Một ngày ngủ 6 tiếng là đủ rồi, mình sẽ giảm cân. Hìhìhì. Tuy đã quen rồi nhưng đôi khi vẫn thấy đuối lắm, những lúc đó thật đau đầu, mỏi lưng vì cả ngày không được nằm. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, mình vẫn lo một ngày 2 bữa đầy đủ, công việc nhà vẫn bình thường. Phải cố thôi, và cuộc sống của tôi sẽ không có chuyện gì bất ổn cả. Gặp khó khăn vẫn vui tươi là vậy mà. Đó chỉ là một chút thử thách nhỏ mà tôi cần phải vượt qua, tôi sẽ cố. Sẽ cố hết sức!
2 Responses:
Cố gắng em nhé :-)
Cố lên, còn nhiều người nhớ và thương em lắm mà :)
Post a Comment