Hom nay...sinh nhat minh...The la minh tu chuc mung minh voi nhung loi hay y' dep, mong la minh se co du nghi luc vuot qua cuoc song kho khan nay. Chi the la du.Tuy vay nhung minh thuc su ko muon nhac den cai ngay nay nua, no vo nghia, ko muon ai nho' den no. Hinh nhu minh hoi vo^ tinh` voi chinh minh. Tai sao fai nhu vay chu? Nhung minh muon the. Minh do^.t nhien buc boi khi nhieu nguoi nhac den sinh nhat cua minh trong khi minh lai ko quan tam den no. Sao vay chu? Ngay nay chi lam minh buon, buon ve qua khu, va buon ca chinh minh....No that khung khiep....Toi so no'
Chuyển tâm chuyển nhà
05 April 2008
Sinh nhat cua toi...Mot no^~i a'm a?nh kho giai thich...
o0o Vết Chân Trần o0o 05 April 2008 Comments (4 )
02 April 2008
Xin loi! Em chi la con di (Chuong 16 - Chuong 17)
Chương Mười Sáu: Tiếng than
Một ngày tôi đi làm về muộn. Vừa xuống xe tôi thấy có bóng người theo sau. Nghĩ là cướp, tôi định đi ngay vào khu chung cư. - Hà Niệm Bân! Chờ đã! Tôi quay lại, kinh ngạc nhìn người phụ nữ gọi lên tên tôi, dắt một thằng cu chừng mười tuổi. Thằng bé xấu hổ, nấp sau lưng chị kia chỉ lộ ra nửa gương mặt. - Chị là…? – Tôi không nhớ ra là ai. - Tôi tên là gì không quan trọng. Anh đi tìm Hạ Âu mau! Tôi nghĩ khi nghe đến hai chữ Hạ Âu, tôi đã trợn tròn mắt. Tôi nhìn khắp người đối diện, quần áo bình thường, tuổi trạc 50… Tôi nhìn bà ta như nhìn tình địch, mươi giây, rồi hỏi: - Vì sao chị biết tôi ở đây? - Công ty ai mà chả biết giám đốc Bân? Tôi càng buồn phiền. - Có thể nói chuyện không? – Người phụ nữ hỏi. Tôi biết chắc có việc gì đó không thể nói người ngoài biết, tuy cảnh giác, nhưng tôi không thể giấu sự tò mò trong lòng bao năm. Tôi đưa người khách vào nhà, vừa may Tiểu Mãn đã mang con về ngoại. - Mời chị uống trà! – đưa chén nước cho người khách, tôi ngồi xuống đối diện. - Ôi cảm ơn anh! – Chị đang nhìn khắp nhà tôi, thấy tôi bưng trà tới vội nói một câu khách sáo. - Có việc gì? Nói đi. Hạ Âu rốt cuộc đang ở đâu, cô ấy sao rồi? – Lòng tôi nôn nao, nhìn đứa bé đang ngồi nghiêm trang - Thế còn đứa bé này là ai? - Hà Niệm Bân anh đừng nôn nóng. Ngày hôm nay tôi đến đây, là mong muốn anh đi tìm Hạ Âu. Tất nhiên tôi sẽ nói cho anh tất cả câu chuyện. Chuyện này chỉ ba người biết. Một người là tôi, một người là Hạ Âu, còn lại là người đàn ông đã hại Hạ Âu không thể rũ bỏ thân phận mình. Mỗi tế bào trên người tôi đều tập trung tai một điểm, tôi chưa bao giờ chăm chú và lo lắng thế. Tôi oán trách chị ta nói quá chậm, chị ta làm sao hiểu nổi những gì chôn kỹ trong đáy lòng giờ bị thức dậy sẽ dày vò tôi ra sao. - Hy Hy, cháu đi xem ti-vi ở trong nhà đi! - Người đàn bà bảo đứa trẻ. Đứa bé ngoan ngoãn đi vào phòng. Khi đi qua chỗ tôi, tôi gặp lại nét quá quen thuộc trong ánh nhìn phẳng lặng từ đôi mắt cậu bé. - Chị cứ nói đi! - Hạ Âu là một người con gái tốt! Và là đứa trẻ đáng thương! Lời nhập đề của bà suýt làm tôi rơi nước mắt. Cái điều tôi sợ hãi nhất bao năm nay là tôi không hiểu về Hạ Âu. - Lần đầu tôi gặp Hạ Âu là khi cô ấy 16 tuổi. Có thể nói, tôi đã nhìn thấy cô ấy trưởng thành. Tuổi thần tiên, lại mang một gương mặt với thần thái mà không người lớn nào biểu lộ được. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cười, cô ấy rất ít nói. Chồng tôi lái xe cho sếp, nói thật ông ấy đã đau xót lắm. Phải tận mắt phải chứng kiến cô ấy bị… Trời ạ, lúc đó lòng tôi đau xót thay cho cô ấy, một đứa con gái, bị dày vò đến mức khắp người đầy vết thương. Khi qua nhà tôi lấy rượu thuốc, cô ấy còn an ủi tôi, kêu, bác đừng để ý đến con, dùng rượu nóng bóp là khỏi nhanh thôi. Anh xem, những lời nói của cô ấy đến người lớn cũng phải ăn năn. Nhưng chúng ta thì giúp được gì cho nhau? Ai cũng phải mang lương về nuôi con nuôi vợ… Bà uống ngụm trà, nói tiếp: - Sếp bao mẹ Hạ Âu là cớ, sếp chỉ thích Hạ Âu. Chỉ dùng mẹ Hạ Âu làm miếng mồi dụ dỗ chờ cô gái mười mấy tuổi mắc câu. Còn Hạ Âu, anh đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lẽo của cô ấy, bướng bỉnh mà hiếu nghĩa. Cho nên, mỗi khi sếp về công ty,hầu như đều kêu Hạ Âu đến. Cô ấy mới chỉ là một cô bé thôi ạ, anh bảo làm sao cô ấy có thể vui có thể tươi cười. Và mỗi lần sếp kêu cô ấy tới, đều bắt chồng tôi lái xe. Có những lúc tôi thật sự không dằn lòng nổi. Từng ấy năm, chúng tôi đã coi cô ấy như là con gái ruột của mình. Thì ra đây chính là vợ người lái xe đó. Tôi bảo xin chị hãy kể tiếp đi, những điều này Hạ Âu đã nói với tôi rồi. Người phụ nữ nhìn tôi, tiếp tục: - Sau này mẹ cô ấy mất rồi, Hạ Âu ngày xưa vốn coi rẻ lão sếp, nhưng rồi lại gặp anh. Đáng lẽ cô ấy có thể ra đi, cô ấy thù hận người đàn ông kia như thế cơ mà. Nhưng rồi mỗi lần ông sếp gọi, cô lại tới, ngoan ngoãn! Tôi không hiểu. Nhưng trong khi người khách nói tôi không tiện ngắt lời. - Anh đã nhìn thấy Hạ Âu khóc bao giờ chưa? Tôi chỉ thấy một lần, là lúc cô ấy đang có thai khoảng một tháng. - Vì sao? - Sếp cũng không hiểu tại sao nữa. Nhưng mà nói chung đàn ông với đàn bà… Anh biết đấy, có lúc cũng rất khó nói. Tại vì bình thường thì lúc nào sếp cũng chuẩn bị sẵn áo mưa, và xưa nay lần nào cũng mang. Nhưng có một lần ông sếp phải cách ba tháng mới quay lại đây, không mang bao. Hạ Âu cũng không biết, không cảm nhận. Sau này khi tôi nghe kể, mới vội vã tìm Hạ Âu hỏi. Khi đó Hạ Âu đã có bầu một tháng rồi. Cho nên, khi đó cô rất lo lắng, bản thân cô cũng không biết cái thai là của ai. Vì anh rất muốn có con, cô ấy nhất định không thể nào giết đứa bé. Nhưng cô ấy sợ nếu đó không phải con của anh, cho nên cuối cùng đã chọn cách ra đi. Ngày đó, lo việc thai nghén cho cô đều một tay tôi. Tôi sững sờ, sao ngốc thế em ơi! - Cho đến khi đứa bé chào đời bình an, là một bé trai. Cô ấy vội vã đi tìm anh, thì thấy bên anh đã có thêm một người phụ nữ. Anh Hà, Hạ Âu không hề bạc với anh! Con trai anh cũng đã được chăm sóc đến lớn từng này rồi! - Làm sao cô ấy biết đây là con tôi? – Tôi lập tức nghi ngờ, cho dù ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu bé, tôi đã có một cảm giác không thể nói ra. Như cảm giác thầm kín lúc bạn thấy bố mẹ thân thuộc gần ở bên. - Còn nhớ hôm anh dẫn bạn gái dạo phố không? Nhưng vô tình gặp lại anh, cô ấy đã lên xe rồi, Hạ Âu kêu lên đòi bằng được xuống xe đi tìm anh. Cô ấy quay về, trên tay cầm một chiếc khăn giấy thấm máu, kích động tới mức tay run bần bật, nói, đó là máu của anh. Tôi nhớ chứ, là máu chảy khi tôi bị người lạ đâm sầm vào. - Ngay trong ngày, cô mang con đi xét nghiệm ADN, kết quả là con trai anh. Ngay giây phút có kết quả xét nghiệm, cô ôm lấy con khóc cười mãi. Nhưng rồi sau không hiểu vì sao, Hạ Âu lại bỏ đi mất. Không ai biết cô ấy đi đâu, đến tôi cũng không hề biết. Tôi nghe và thấy trái tim tôi dừng đập, tôi cầm chén trà, đã cầm suốt hai tiếng đồng hồ. - Mãi đến tháng sáu năm nay, cô ấy mới nhờ người tìm tôi, bảo mang đứa bé qua đây, còn cô ấy không đến. Tôi có khẩn khoản người mang Hy Hy tới mách cho tôi tình hình Hạ Âu, lúc đầu bà ta sống chết không chịu nói, sáng nay tôi lại đi tìm, bà ta mới nói, Hạ Âu vốn làm việc tại một khách sạn năm sao ở Thẩm Quyến, tuy sống chật vật song có đứa con đáng yêu ở bên cũng hạnh phúc. Hai tuần trước, một người đàn ông trọ ở khách sạn đó mượn rượu ép Hạ Âu, con bé tất nhiên không chịu, lại lỡ tay giết chết ông khách kia! Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ nên gọi là phòng vệ chính đáng, nhưng Hạ Âu đã giết người ta rồi, đây lại là người họ hàng của một ông sếp to bên công an. Tôi nghĩ, có lẽ là hận thù suốt hai mươi năm tích tụ. Nên nhẹ cũng sẽ phải tù chung thân. Lúc đó quên không biết tôi còn cảm giác gì, phải máu cũng đông lại không chảy trong huyết mạch. - Cô ấy đã nhờ những bạn bè chị em xung quanh mang đứa bé gửi sang cho tôi. Anh xem, tất cả là nghiệp chướng! Tôi vội đến đây ngay, kêu anh hãy đi tìm Hạ Âu ngay, cho dù là lần gặp mặt cuối cùng… cho dù… cho cô ấy gặp người thân duy nhất… Nói đến đây, người đàn bà dày dạn việc đời nghẹn ngào. Tôi không khóc, đầu óc tôi kín mít. - Hãy nói cho tôi biết, ông sếp kia là ai? - Hại đời Hạ Âu, cậu cũng có phần đấy! Thủ phạm chính là Lưu Quang Đông. Tôi sững sờ. Lưu là Tổng giám đốc của tập đoàn đầu tư. Tôi chỉ là giám đốc khu vực của tập đoàn này, nói thẳng ra tôi cũng chỉ là một tay chân dưới quyền làm thuê cho ông ta. Tôi chỉ có bốn năm ngắn ngủi từ một tổ trưởng thăng tiến đến ngày nay, tôi vẫn từng kiêu hãnh vì năng lực của mình. Không nghĩ đến, một người con gái, đã dùng cả sinh mệnh và ô nhục để đổi lấy nó. Tôi đờ đẫn đi vào buồng, một tay ôm ghì đứa con trai, con của bố ơi! Mười tuổi mới biết có bố! Bố đã làm gì mẹ con thế này!
Tôi rúc đầu vào lòng đứa con trai bé bỏng.
Chương Mười Bảy: Hạ Âu ơi, tạm biệt
Đêm. Không ngủ. Đặt vé chuyến bay sớm mai. Tôi kể câu chuyện cho vợ, vợ tôi khóc kinh thiên động địa, sau đó khẳng định, vợ nhất định sẽ yêu đứa con trai hơn cô công chúa Lộ Lộ.
Ngày hôm sau tôi bay đi Thâm Quyến. Hạ Âu, người con gái thiện lương, tôi đến đây, em đừng sợ hãi nữa! ~~~~~ Ba năm sau vào mỗi tiết Thanh Minh, tôi lại mang vợ con đến nơi này. Cả nhà đều quỳ lạy người dưới mộ vài lễ. Ngày đó chắc cô ấy chẳng đau đớn lâu. Cô chịu án tử hình ở pháp trường, chết dưới súng. Cả đời sống trong nỗi đau, có thể chỉ cái chết mới là một sự giải thoát. - Anh ơi, dưới này là ai hả anh? – Con gái tôi hỏi con trai tôi. - Là mẹ. - Nhưng mà mẹ đây rồi cơ mà! Con trai tôi nhìn trời, nước mắt nó dâng ngập tràn mi nhưng không chịu chảy ra. Nó có đôi con ngươi thuần khiết y hệt mẹ nó, đôi khi vẫn hiện lên vẻ yên tĩnh như của mẹ. - Đây là mẹ ở trời mây – Con trai nói. Vợ là một loài nhạy cảm, cô ấy đứng bên tôi khóc thút thít. ….. “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ!” ~~HẾT~~ (lời in cuối sách): Đôi nét về tác giả: Tào Đình, tên thật là Tào Đình – sinh ngày 14/2/1985, người Trùng Khánh (Trung Quốc), tác phẩm đầu tay “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ” viết năm 2004 khi còn đi học. Truyện dài này được viết trong bốn ngày, sửa sau lần in đầu trong hai ngày. Bởi thế, “Tôi sống trong thế giới giữa lên lớp và tan học, hiểu biết và kinh nghiệm của tôi chỉ đơn giản, nên, mọi hư cấu trong tác phẩm, nếu làm bạn buồn bực, thì xin coi đó là một cuộc chơi, đọc chơi đỡ buồn.” Các truyện dài cùng tác giả đã xuất bản: Anh trai em gái, Hơi thở trắng xanh của Hồng hạnh, Yêu em hơn tử thần, Xin lỗi em chỉ là con đĩ (nguyên tác 14 chương; tái bản lần một đổi tên: “Em nấu tình yêu thành món canh” với 23 chương; tái bản lần hai đổi tên: “Ai là nỗi đau của ai” với 32 chương).Đôi nét về người dịch: Trang Hạ (Hà Nội) - giải Khuyến khích “Văn học Tuổi 20” lần Một 1995. Hiện là phóng viên thường trú báo Tiền Phong tại Đài Bắc (Đài
Loan).
o0o Vết Chân Trần o0o 02 April 2008 Comments (0 )
Labels: truyện
Xin loi! Em chi la con di (Chuong 14 - Chuong 15)
ChÆ°Æ¡ng MÆ°á»i Bốn: Bến Ä‘á»—
Tôi tá há»a, sao có ná»™i má»™t ngà y mà hai ngÆ°á»i con gái nói cùng má»™t câu nhỉ?
Tôi cất giá»ng mệt má»i bất cần:
- Sao em lại nghĩ đến chuyện cưới?
Vì trÆ°á»›c đây chÆ°a bao giá» cô Ä‘á» cáºp đến chuyện nà y, cô bảo cô còn trẻ, chÆ°a chÆ¡i thá»a chÃ, hôn nhân sẽ hủy diệt cô. NhÆ°ng vì sao cô biến đổi quá nhanh? Lẽ nà o cô... đã gặp Hạ Âu?
Nghĩ đến khả năng nà y, lưng tôi một luồng lạnh.
- Hì hì, ngÆ°á»i ta vừa xem trên ti vi thấy cô dâu mặc váy cÆ°á»›i đẹp tuyệt trần!
- Ôi trá»i, hôm nay anh mệt lắm, em đừng quấy rầy anh nữa nà o! - Tôi bất đắc dÄ© đẩy cô ấy ra, vứt ngÆ°á»i và o sô-pha, nặng ná» ngáºp mình trong đó, nhắm nghiá»n mắt, cố để không nghÄ© tá»›i bất cứ thứ gì.
- Sao? Anh vừa nghe đến cÆ°á»›i xin đã mệt má»i rồi à ? - Cô giáºn dữ, sán đến ôm cổ tôi há»i.
- Äâu có, hôm nay anh là m việc mệt lắm.
- Thế á? Chồng ơi để vợ đấm lưng cho nà o!
Äôi tay cô lại láºp tức trở nên báºn rá»™n. Mà có vẻ báºn bịu vô chừng.
Tôi đặt tay lên đôi chân quỳ trên nệm sô-pha của cô, má»m rượi, đầy đặn.
- Äấm lÆ°ng cho chồng nà o, chồng Æ¡i chồng vất vả quá, để vợ hát bà i ca ngợi chồng nà o. Chồng Æ¡i anh là trá»i, chồng của em Æ¡i, lá»›n nhất là chồng, chồng tháºt là tốt quá! Nà o chồng, anh Ä‘oán xem những chữ cuối cùng của bà i ghép lại là gì nà o?
Cô vừa đấm lÆ°ng vừa rá»n cái bà i hát dai dẳng.
- Ha ha, Ä‘oán được chÆ°a nà o? Äồ ngốc nghếch, thế mà cÅ©ng không biết, trá»i - Æ¡i - chồng-tốt quá! Chồng Æ¡i, anh đúng là tốt bằng cả trá»i luôn!
Tiểu Mãn vừa nói vừa nhảy cẫng lên. Nói tôi tốt bằng trá»i.
Tôi nhìn cô. Tôi nghÄ©, những ngÆ°á»i không hiểu gì trên Ä‘á»i sao há» lại tháºt là hạnh phúc.
- Tiểu Mãn, em tháºt là hạnh phúc! - Tôi thốt lên từ táºn đáy lòng.
- Vâng ạ! Chồng em tà i giá»i nhÆ° thế, em lại không hạnh phúc sao? Bạn bè em vừa nghe nói anh là ngÆ°á»i có địa vị đã thèm muốn chết Ä‘i được!
Tiểu Mãn tự hà o nói, tuy nhiên cô xưa nay đã bao giỠbiết chức vụ của tôi ở công ty là gì đâu.
Rồi cô Ä‘i nấu cÆ¡m. GiỠđây Tiểu Mãn đã bắt đầu há»c nấu nÆ°á»›ng, bởi vừa má»›i bắt đầu há»c là m bếp, nên sá»± thÃch thú của cô vẫn còn nhiá»u lắm, có Ä‘iá»u đồ ăn dở tôi cÅ©ng chẳng dám nói, sợ cô giáºn chết.
Buổi tối Äại Bản đến ăn cÆ¡m, cứ nhăn mặt chê dở không nuốt nổi, nhÆ°ng vừa nghe nói là Tiểu Mãn nấu, vá»™i vã nghiêm túc bảo ngon tuyệt!
Sau Äại Bản nói vá»›i tôi, Tiểu Mãn ở nhà chÆ°a bao giá» là m bếp. Tôi nói biết rồi, anh ta vá»— vai tôi bảo, Tiểu Mãn tốt đấy, thÃch hợp vá»›i cáºu đấy.
- Mà y cẩn tháºn phục thiện Ä‘i là vừa, đừng có là m tổn thÆ°Æ¡ng Tiểu Mãn, nghe không? Gái con nhà đấy!
Äại Bản lần đầu tiên có vẻ ăn nói tá» tế thế vá»›i tôi vá» má»™t phụ nữ.
Có lẽ cÅ©ng đã đến lúc để trái tim Ä‘iệp trùng thÆ°Æ¡ng tÃch phiêu bạt nÆ¡i vô bá» bến của tôi quay trở vá» bến thôi.
Sau nà y tôi hầu nhÆ° rất Ãt nghÄ© đến Hạ Âu. Chỉ có má»™t lần, và o ná»a năm sau trong cuá»™c há»p mặt lá»›p cÅ©, má»™t cô bạn lá»›p mÆ°á»i hai cÅ© mang đứa con hai tuổi đến há»p lá»›p, bảo chồng là m thêm giá», để con ở nhà má»™t mình không yên tâm nên mang theo.
Cáºu chà ng rất nghịch ngợm, nói năng Ä‘i đứng tháºt y nhÆ° Tiểu Mãn nhà tôi, ha ha.
Tôi hÆ¡i chạnh lòng vì bạn bè hầu nhÆ° Ä‘á»u đã con cái cả, nhìn lại mình đã có vẻ già rồi. Má»i ngÆ°á»i nghe nói tôi chÆ°a kết hôn Ä‘á»u cÆ°á»i tôi kén chá»n quá. Bảo không sinh lấy thằng cu rồi sau nà y sức chả đủ đâu. Và má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cÆ°á»i.
Tôi cÅ©ng miá»…n cưỡng cÆ°á»i và i tiếng. Cáºu bé chốc chốc lại chạy tá»›i chá»— tôi kêu chú chú.
- Chú ! Chú!
- Nà o ngoan nà o! - Tôi dùng má»™t giá»ng nói êm quá sức tưởng tượng để dá»— cáºu chà ng.
Tôi nhá»› tá»›i đứa con xấu số của tôi. Giá nhÆ° được chà o Ä‘á»i, có lẽ, nó cÅ©ng đã bằng chá
»«ng nà y. Mà nó sẽ kiêu hãnh gá»i tôi là Cha! cha!
- Cháu tên là gì nà o?
- Sâu Sâu... Tơ tơ... - Nhóc còn chưa nói sõi, cũng còn chưa biết mình đang nói cái gì.
Rồi tôi nghe tiếng mẹ cáºu từ phÃa bên kia:
- Ãi dà , giá» tôi còn phải trông con nữa, cuá»™c sống tháºt cháºt váºt. Bố nó thu nháºp má»™t tháng cÅ©ng chỉ bốn nghìn tệ, bốn bốn mÆ°á»i sáu, bốn hai là tám, hai năm cÅ©ng má»›i chỉ thu nháºp được chÃn mÆ°Æ¡i sáu nghìn mà thôi...
Tôi Ä‘á»™t ngá»™t choà ng tỉnh nhÆ° ra má»™t vùng sáng: Má»—i tháng bốn nghìn, hai năm chÃn mÆ°Æ¡i sáu nghìn...
"Nếu em có 96.500 tệ, anh có cưới em không?"
Cô đĩ ấy đã nói câu đó với tôi khi nà o?
ChÃn mÆ°Æ¡i sáu nghìn, cá»™ng vá»›i lần đầu khi cô ấy mÆ°á»i sáu tuổi, tôi vứt cho cô năm trăm tệ...
Tôi đột ngột đau thắt ruột gan. Hạ Âu đang chứng minh cô ấy chưa hỠlà đĩ!
Sau nà y, tôi có ý tìm Hạ Âu, há»i thăm vá» cả ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông kia, nhÆ°ng chẳng có kết quả gì, thêm và o đó, Tiểu Mãn ăn ở vá»›i tôi tháºt không có gì phải chê trách, nên rồi tôi cÅ©ng không nghÄ© ngợi nhiá»u nữa.
Hai năm sau trong lá»… thà nh hôn của tôi và Tiểu Mãn, Äại Bản chỉ nói má»™t câu:
- Chớ đang ăn trong bát còn dòm ở nồi!
Anh ta nói chen và o lúc má»i ngÆ°á»i Ä‘ang cÆ°á»i đùa trêu chá»c tôi tÆ°ng bừng, không có ai để ý. Mẹ Tiểu Mãn, mẹ vợ tôi cÆ°á»i rạng rỡ tháºt vui vẻ. NhÆ°ng tôi vẫn chÆ°a bao giá» có thể có cái tình thân thÆ°Æ¡ng vá»›i bà nhÆ° từng có vá»›i mẹ Hạ Âu. Tiểu Mãn lá»™ rõ vẻ bất mãn, vì cái bụng của cô là m cho cô không thể nà o mặc vừa chiếc váy cÆ°á»›i cô yêu mà cô từng miêu tả là " áo cÆ°á»›i đẹp tuyệt".
Chỉ non ná»a năm, Tiểu Mãn cho tôi má»™t cô công chúa. Tất nhiên cô chỉ chịu kết hôn vá»›i tôi khi đã có bầu mấy tháng. Cô ấy còn không há» phát hiện là mình đã có thai. Tôi há»i, Tiểu Mãn, em bị tắt kinh bao lâu rồi, cô đáp vá»›i vẻ tháºm ngốc:
- Là m sao mà em biết được cơ chứ?
Rồi sau đó chúng tôi đi khám, cái thai đã hơn hai tháng.
Vá»™i vã cÆ°á»›i. Chỉ vì không chiá»u được cô dâu má»™t chiếc váy cÆ°á»›i thêu hoa, tôi bị cằn nhằn cả mấy tháng. Biết là m sao được. Khi cô công chúa được 100 ngà y tuổi, chúng tôi chụp lại má»™t bức ảnh cÆ°á»›i có toà n gia đình.
Trong ảnh, Tiểu Mãn cÆ°á»i rạng rỡ.
Khi ấy tôi rất hạnh phúc, Tiểu Mãn rất đáng yêu, cô công chúa nhỠdễ thương. Tôi đã tưởng rằng tôi đã quên Hạ Âu rồi.
NgÆ°á»i con gái xinh đẹp Hạ Âu. "Xin lá»—i, vì em chỉ là con Ä‘Ä©!" Tôi đã từng nói câu ấy vá»›i cô.
Sau khi biết vì sao Hạ Âu muốn Ä‘Æ°a tôi hÆ¡n chÃn vạn tệ, tôi tháºt sá»± hối háºn và đớn Ä‘au. NhÆ°ng sá»± ra Ä‘á»i của con gái tôi đã mang lại má»™t niá»m vui má»›i mẻ, tôi cảm thấy tôi đã trở thà nh má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông để vợ tá»±a và o và má»™t ngÆ°á»i cha vÄ© đại, cái Ä‘iá»u hạnh phúc nhất má»—i ngà y là , tôi nhìn thấy Tiểu Mãn bế bé Tiểu Tiểu Mãn ngồi trên sô-pha nô giỡn cÆ°á»i đùa.
- Tiểu Mãn, anh muốn má»—i ngà y Ä‘á»u là m em hạnh phúc - Tôi thá» trong lá»… cÆ°á»›i, từ táºn đáy lòng.
Tôi đã nghÄ© tôi là m được Ä‘iá»u đó.
ChÆ°Æ¡ng MÆ°á»i Lăm: Hai bát hồi ứcCô con gái bé bá»ng đã tám tháng tuổi, báºp bẹ há»c nói.
- Lá»™ Lá»™ (tên công chúa nhá») con gá»i ba Ä‘i nà o!
- Ba ba...
Tôi vui sÆ°á»›ng nghe con gái non ná»›t gá»i ba, trong lòng ấm áp hạnh phúc đến mê mụ.
- Ba, ba, ba, ba... - Con tôi gá»i không ngá»›t - Ma ma, bà bà , ta ta...
Ta ta, hiểu theo ý cô nà ng phải là ca ca (anh trai) mới đúng.
Äôi khi tôi không kìm được ôm con và o lòng thầm thì khẽ:
- Con ơi, đáng lẽ ra con cũng có anh, anh trai con đáng lẽ cũng phải năm tuổi rồi!
Ngà y xÆ°a tôi vẫn cùng Hạ Âu mÆ¡ tưởng, con chúng tôi nhất định sẽ là trai, vì thế cho đến giá» tôi vẫn luôn nghÄ©, cái thai ngà y ấy đáng lẽ là má»™t cáºu bé.
- Ta ta... - con gái tôi vẫn ngây thÆ¡ gá»i.
Äau và nhá»›, mênh mang trong những hoà i niệm xót thÆ°Æ¡ng...
Tôi đã là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ba lăm tuổi, tôi đã qua những tuổi sùng bái tình yêu mÆ¡ đắm những phong hoa tuyết nguyệt xa vá»i từ lâu, tôi chỉ còn muốn má»™t cuá»™c sống bình yên.
Má»™t buổi chiá»u năm 2004, tôi dắt con gái Lá»™ Lá»™ bốn tuổi từ công viên Ä‘i xem hà mã. Vợ tôi gần đây lại mê đánh mạt chược, song chỉ cần cô đừng vá» nhà quá muá»™n là tôi cÅ©ng chẳng thắc mắc gì. Cô ấy cÅ©ng cần khoảng trá»i riêng. Tôi biết cô ấy cÅ©ng có mức Ä‘á»™, cùng lắm là thua hÆ¡n trăm tệ thì lại vá» khóc lóc nhõng nhẽo đòi tôi bù lá»—.
Tiểu Mãn vẫn còn con nÃt, có khi sau nà y cô ấy lại nhõng nhẽo vá»›i cả con.
NghÄ© đến đây tôi không nhịn được cÆ°á»i.
Äi đến má»™t góc hoang vắng của công viên.
- Ba ba, con muốn uống nÆ°á»›c khoáng! - Con gái tôi gá»i.
- Äược, Lá»™ Lá»™ nhìn xem nÆ°á»›c khoáng ở đâu nà o, rồi bảo ba, ba mua cho con!
- Ba ba, ở đằng kia bán! Ba ba, ở đằng kia! - Cô con gái nhá» dùng hết sức lá»±c kéo tay tôi vá» phÃa quán hà ng nhá» bên Ä‘Æ°á»ng.
- Lộ Lộ, ở đây có bán nước khoáng đâu con!
Tôi nhÃu mà y nói, chú ý nhìn, quán bé, bà y trên bà n má»™t tấm bảng Ä‘en nho nhá», viết hà ng chữ bằng phấn "Tôm lạnh má»™t đồng má»™t bát".
Tôi lặng ngÆ°á»i Ä‘i, tôi không ngá» gặp má»™t trò đùa trêu ngÆ°Æ¡i sau bao nhiêu năm. Mặt hồ nÆ°á»›c trong tôi đã vỡ trà n con đê ngăn, hồi ức mang những chua xót trà o lên.
Bóng dáng ngÆ°á»i con gái đã mất Ä‘i trong ánh mặt trá»i giá» sao hiện lên rõ rà ng. Tôi nghÄ© phải tôi đã giấu em trong sâu thẳm trái tim tôi.
Trong đáy tim tôi có má»™t ngÆ°á»i con gái tên gá»i là VÄ©nh Viá»…n, cô đứng trong ánh mặt trá»i đầu hạ, toà n thân lan tá»a má»™t hÆ°Æ¡ng thÆ¡m nhẹ nhõm vô hình.
- Ba ba, đây là cái gì?
- Chủ quán, cho hai bát chè tôm lạnh! – Tôi gá»i.
- Äây, tá»›i đây! - Má»™t phụ nữ vá»™i vã chạy tá»›i, cô ta Ä‘ang ngồi bà n bên tán chuyện vá»›i bà chị. Tôi vừa kêu cô đã tá»›i, hai tay chùi tá»›i tấp lên tạp dỠ– Hai bát à , dạ có ngay!
Rồi lanh lẹn múc hai bát.
Cô con gái nhá» của tôi vui sÆ°á»›ng ngồi ăn, nói ba Æ¡i ngon quá ba Æ¡i ngá»t cá»±c ba Æ¡i mát lạnh!
Con gái tôi trò chuyện vẫn nối những câu không dứt nhÆ° váºy.
Tôi ngồi nhìn con ăn trìu mến, còn tôi không thể nà o ăn, tôi sợ sẽ nuốt mất những nhớ thương.
Con gái ăn hết, mãn nguyện vui há»›n hở Ä‘i dạo cùng tôi, trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i còn há»i:
- Ba ba, khi nãy là cái gì mà ăn ngon tuyệt.
- Äó là hồi ức! – Trong trái tim tôi đắng nghét những Ä‘au.
Buổi tối, con gái vá» bảo mẹ, hôm nay con ăn hết hai bát hồi ức. Tiểu Mãn nghe xong cÆ°á»i rung cả nhà .
o0o Vết Chân Trần o0o Comments (0 )