Chuyển tâm chuyển nhà

09 October 2007

Trung thu năm nay tôi chỉ ở nhà. Đi học về lúc 5g30 chiều, nấu ăn, ăn cơm là mệt lả người. Cặp mắt không thể mở lên được, tay chân mệt mỏi không muốn rửa chén. Nhìn thấy đống xoong nồi, chén bát để đó, chán ngán quá...! Nằm dài ra giường ngủ lúc nào không biết. Bố đi làm về, gọi dậy. Cảm giác như bị đánh thức khi đang ngủ say thật là khó chịu, cặp mắt nặng trĩu. Mới đó mà 8g15 rồi. Nghe tin ông anh họ sắp lấy vợ thấy mừng cho ổng và người dì đã lớn tuổi của tôi nữa. Tôi thấy thương dì quá, sau khi mẹ tôi mất, dì già và yếu đi hẳn. Nhà tôi và dì cạnh nhau, sáng nào mẹ tôi cũng đi tập thể dục với dì từ khi gà còn chưa gáy, rồi đi chợ nữa, 2 chị em có nhau, bây giờ chỉ có mình dì. Mỗi lần về Nha Trang, tôi nhìn dì lại thấy lo. Dì ốm đi nhiều, nếp nhăn trên mặt hiện rõ hơn. Thương dì quá! Cái tin mừng đó chỉ nằm trong đầu tôi ít phút. Điện thoại bố reo lên, chị P gọi. Một tin buồn, tin buồn này làm tôi nhớ đến mẹ, nhớ đến lý do mẹ tôi ra đi...Chuyện là...chị họ tôi (cũng là con của dì tôi) vừa sinh một đứa bé trai nhưng ... đứa bé đó đã ... không thể sống vì quá yếu và 1 phần là do sự thiếu trách nhiệm của bác sĩ.
Lại là cái bệnh viện Quân y 87 ở Nha Trang, thật đáng nguyền rủa đám bác sĩ không có đạo đức nghề nghiệp. Một phút chủ quan mà mất đi một tính mạng người có phải là ác hay không? Nước mắt lại chảy ra trên đôi má tôi. Mẹ tôi...cũng chết vì đám bác sĩ đó, cũng bệnh viện đó. Con người ta sắp chết đến nơi rồi, vậy mà đám bác sĩ đó cứ nói là không sao, cứ nằm nghỉ đi. Nghe vậy sao được, khi chính bệnh nhân đang tự cảm nhận được cơ thể mình đang chết vì tê liệt từ chân trở lên? Tại sao lại vậy? Tại sao lũ người đó có thể ăn mừng vì vừa nhận được bằng khen gì gì đó về công tác tốt của bệnh viện mà quên đi công việc của họ? Liệu cái bằng khen đó có còn giá trị gì nữa hay không? Không biết đã có bao nhiêu nạn nhân cho cái bệnh viện đó. Thật buồn! Buồn cho đứa bé, buồn cho chị tôi, buồn cho cả gia đình dì tôi, buồn cho những nạn nhân chết vì sự thiếu trách nhiệm của đám bác sĩ ở bệnh viện đó.
Chị tôi sẽ như thế nào khi biết con mình đã chết? Cảm giác người mẹ mất đi đứa con mình chưa kịp biết mặt sẽ đau đớn tột cùng so với khi tôi mất mẹ. Tôi đã từng xem những bộ phim có trường hợp như thế này, thấy các bà mẹ mất con thật là đáng thương. Nhưng với cuộc sống thật và chuyện thật như thế này thì tôi không thể tưởng tượng được rằng chị tôi sẽ như thế nào. Tôi chỉ biết than rằng: "Bệnh viện ơi là bệnh viện".
Cho đến bây giờ thì đứa bé đó đã được hỏa táng và đưa lên chùa. Cầu cho linh hồn bé được yên nghỉ. Mẹ nó vẫn chưa biêt gì cả, vẫn tưởng con mình sức khỏe yếu nên đưa về bệnh viện tỉnh Khánh Hòa chăm sóc. Khi mẹ nó biết chuyện thì ra sao đây?

0 Responses:

Post a Comment