Chuyển tâm chuyển nhà

09 July 2007

bo^' oi! Phe'p ma`u co den voi con ko??



Vâng! Trong mắt bố con không có gì tốt đẹp, có thể bây giờ và mãi mãi... Con không phải là đứa học giỏi để có thể lúc nào cũng cho bố mẹ những kết quả học tập tốt. Con không phải là đứa có tư cách tốt để luôn có những cử chỉ, lời nói làm bố không ngớt lời la mắng dạy bảo như lời bố nói với con hằng ngày. Những điều này con không phản bác, vì con biết mình đúng như vậy và con đang cố gắng sửa chữa. Nhưng bố ơi! Tại sao bố không nhìn vào những việc mà con đã làm vì bố dù chỉ 1 lần, tại sao bố không là người bố hiểu con cái mà chỉ là những phép tắc phong kiến, tại sao bố không chịu nhìn vào sự thật rằng con không ham chơi, con không đua đòi, con không bị ảnh hưởng bởi những đứa bạn, con đã không vì chuyện chơi bời mà quên việc học,... Bố không thấy rằng con đang cố hoàn thiện mình theo ý bố hay sao, mặc dù có những điều con không muốn... Không lẽ bố không thấy rằng hằng ngày con vẫn luyện tập môn Lý? Con không hiểu tại sao con đã và đang cố gắng mà kết quả con nhận được lại không như ý muốn. Khả năng học môn Lý của con vẫn không tốt lên, và hằng ngày con vẫn bị bố mắng...

Đã nhiều lần những lời mắng nhiếc của bố đã làm con tự hỏi mình rằng: "Liệu bố có quên mình là con gái không hay bố nghĩ mình là con trai?". Đã bao năm qua, không biết bao lần câu hỏi đó hiện lên trong đầu con. Và...bây giờ...trong cái đêm mà con đã nghĩ rằng sẽ là đêm hạnh phúc trong khoảng thời gian không có mẹ, con đã trả lời được câu hỏi đó, con hi vọng câu hỏi đó sẽ không bao giờ xuất hiện trong cái đầu luôn đầy ắp suy nghĩ này nữa. Bố vẫn xem con là con gái, điều đó là tất nhiên. Nhưng bố không hiểu được tâm lý con gái mình như thế nào cả. Con không biết bố nghĩ con là đứa có tính cách như thế nào, đã nhiều người nói rằng con là người cá tính mạnh mẽ và bản lĩnh. Nhưng con chưa bao giờ vì lời nhận xét đó mà quên đi bản chất thật con người mình rằng con là con gái, vẫn chỉ là đứa con gái yếu đuối với tâm hồn nhỏ bé và rất nhạy cảm trước những lời trách mắng, và từ đó con biết mình không phải là người cá tính gì gì cả. Có thể mọi người nói con như vậy là do họ nhìn vào bề ngoài thôi, họ chưa biết con người bên trong con như thế nào cả. Yếu đuối và có thể khóc bất cứ lúc nào...

Con sẽ không bao giờ trách bố vì những lời nói của bố đêm nay cả. Vì con không có tư cách đó, vì con vẫn xem bố là bố của con, con kính trọng bố, con sẽ lấy những lời bố nói đêm nay là 1 bài học. Bố sẽ chẳng bao giờ biết được những ý nghĩ này của con đối với bố cả đâu. Vì bố sẽ không biết con là người như thế nào cả, vì bố vẫn nghĩ con là đứa bất hiếu, mà đứa bất hiếu thì làm gì có chuyện kính trọng cha mẹ chứ... Con sẽ vẫn mãi là đứa con ngu ngốc trong mắt bố, con sẽ chẳng bao giờ có điều gì tốt đẹp trong mắt bố cả, và bố sẽ chẳng bao giờ thấy con khóc đau đớn vì không thể thốt ra tiếng gì cả. Con sẽ luôn khóc 1 mình, chỉ 1 mình mà thôi, 1 mình trong nước mắt và yên lặng...

Có phải con ích kỷ quá phải không bố? Con đã chỉ nghĩ về những cảm xúc của con. Con luôn biết bố rất buồn lòng, và còn hơn thế nữa là đau đớn trong tim. Con chưa nếm cái cảm giác đó, nhưng con biết rồi sẽ có ngày đó đến với con khi những đứa con của con cũng là những điều như con bây giờ. Điều gì cũng có nhân quả như lời Phật dạy. Bây giờ con làm bố khổ thì sau này con cũng sẽ vậy. Con phải làm gì đây bố? Con phải làm gì để đối diện với những việc trong tương lai? Con sẽ khóc 1 mình như bây giờ àh? Hay là con sẽ nói ra những điều như bố đã từng nói với con? Không, con sẽ không làm như bố vì von không muốn những đứa con của con cũng khóc 1 mình như con, con cũng sẽ không khóc như bây giờ được vì khi đó con không phải là con nít mà con cần phải vững vàng hơn. Phải có cách nào đó chứ... Bố có biết rằng con đang ước gì không? Con ước...con ước rằng mẹ đang nhìn con, con ước mẹ đọc được hoặc là biết con đang nghĩ gì. Vì sao con không ước rằng mẹ vẫn còn sống và ngồi với con lúc này nhỉ? Àh, tại vì cho dù mẹ có còn sống đi nữa thì mẹ cũng chẳng biết những điều này đâu, mà chỉ có con biết mà thôi. Nếu mẹ ở trên trời biết được những điều này thì mẹ sẽ làm 1 phép màu nào đó làm cho bố hiểu con hơn. Nếu mẹ còn sống và biết được những điều này thì mẹ cũng chẳng thay đổi được gì. Bố có bao giờ nghe mẹ đâu. Ngay cả mẹ, bố còn không hiểu, huống chi là việc bố hiểu con chứ. Con sẽ luôn chờ đợi phép màu đó đến với con. Biết đâu được chứ, biết đâu mẹ đang nghe con khóc, mẹ đang nghe con thầm nguyện thì sao...?

3 Responses:

**KuTi-KuTeeN**----BoY SeVeN♥♥♥ said...

cha con tinh cam wa ha....ghe that....amen tui ban phep mau cho pa` ne...hihi

n.l.f.b said...

hix, chẳng rõ bố đã nói với em điều gì mà gây ra cho em tâm trạng buồn đến thế, nhưng anh tin là bố vẫn thương em mà, lâu lâu phải có chuyện này chuyện kia nhưng từ từ rồi sẽ qua thôi. Vui lên nha

VCT said...

entry này được viết vào đêm qua, nhưng sáng nay mới post được

Post a Comment