Cuckoo! cuckoo! cuckoo! 5h rồi saooooooo? Vẫn buồn ngủ nhưng biết sao được, chuẩn bị đi trại thôi! Mọi thứ đã chuẩn bị, đồ đạc không có gì nặng nề cả. Uống thuốc say xe, mang theo 2 hộp sữa Cô gái Hà Lan, cái điện thoại vẫn còn sạc pin thì fải rút ra thôi. Let's go!
Trời buổi sớm lạnh run người, đi qua 2 cái cầu thấy nhiều người tập thể dục ghê! Cầu Trần Phú ở Nha Trang sáng sớm cũng vậy, nhưng nhiều người hơn, trên cầu nhìn xuống không phải là cái thứ nước đen ngòm như cầu Ông Lãnh mà là nước biển xanh trong, cảnh tượng xung quanh ở biển thơ mộng hơn là ở sông. Chỉ có thế thôi! Con đường đến Tao Đàn tuy xa nhưng cứ đều đều tuần nào cũng đi, càng ngày tôi càng thấy nó gần gũi với mình hơn. Nếu chủ nhật mà không ra Tao Đàn cùng với chị em Thiếu Đoàn Trường Sơn thì ngày chủ nhật hôm đó chỉ có thể tả bằng 2 chữ "buồn chán". Và tuần này không ra Tao Đàn mà cả Thiếu Đoàn sẽ hẹn gặp mặt nhau tại...khu du lịch Vườn Xoài-Đồng Nai. Hêhhêhhe. Ở đó luôn 2 ngày đó nhá.
Người Việt Nam nổi tiếng với căn bệnh nan y "lề mề". Từ năm này qua năm khác, cuộc sống càng văn minh thì con người càng dễ mắc căn bệnh này. Thật tội nghiệp cho loài người! Dường như người ta không nghĩ đến cảm giác của những người phải chờ đợi họ khổ sở như thế nào. Và lần này, Thiếu Đoàn Trường Sơn đã lên xe đến đất trại trễ 20phút so với dự định. Chỉ có thể biện minh cho sự chậm trễ này là vì các Trưởng và Phụ tá mang nhiều đồ lềnh kềnh quá nên vậy. Nào là cây, nẹp, lều,...cũng nhiều lắm đó, đến nỗi các chị phải đi taxi là biết thế nào rồi. Tạm chấp nhận vậy... Nhìn đống đồ của đội mình cũng...không ít cho lắm. Nhỏ Phương đem theo cái valy đựng đá cộng với 2 bình nước 5lít => nản ghê. Có zậy mới biết để rút kinh nghiệm cho các kì trại sau. Mọi chuyện cũng đâu vào đó. Chị em ta cùng lên xe chuyển bánh nào........!!!!!
Như thường lệ, lên xe thì tôi chỉ biết ngủ, còn việc gì để mà làm nữa chứ. Mọi người trên xe cũng ko ca hát khí thế gì cho lắm. Hic! Buồn ngủ quá, thế là ngủ một mạch cho đến khi xe dừng. Mưa! Cái miệng ông gia sư của tôi đúng là linh hết chỗ nói. Mới hôm qua nói "Ngày mai đi trại coi chừng mưa lớn (cười)". Vậy là hôm nay...thế đó. Việc chuyển đồ vào trong lần này không được nhanh cho lắm chỉ vì ... mưa!Huhuhuhu. Nhưng có sao đâu chứ, nói thế thôi, mình việc gì phải sợ mưa chứ. Chúng tôi là những Hướng Đạo Sinh mà lị, "gặp khó khăn vẫn vui tươi".
Không có cái lều nào dễ dựng như lều đội tôi cả, nhưng cũng loay hoay mãi với tấm bạt. Trời mưa sinh chuyện thế đấy! Thật là "ấn tượng" với các pé muỗi anophen bự như con ruồi (em thuộc trường phái tả thực, không sử dụng biện pháp nói quá đâu nhá pà kon) cứ bay quanh mình, rồi nhẹ nhàng đậu vào tay vàng chân ngọc của các Thiếu nữ Trường Sơn một cách không "thương hoa tiếc ngọc" gì tất.Thấy ghét!
"Vườn Xoài nhưng không thấy xoài,
Chỉ thấy đám muỗi tung tăng quanh mình"
Thủ công trại không thể thiếu chạn bếp. Việc này do 3 đứa có thể nói là "manly" nhất đội thực hiện. Trời đã bớt mưa. Cám ơn ông trời! Cái chạn bếp này hoàn hảo quá, không có gì phải lo cả. Sạch sẽ, an toàn, thế là được! "3 con Hươu già" của đội hớn hở sau tác phẩm cuả mình. Thủ công trại dzậy là xong, đã đến lúc lo cái dạ dày... Hic! Trời mưa! Không còn gì để nói nữa! Đi trại thì chuyện trời mưa mà không có cái gì che trên người lúc nào cũng "phình phường" thôi, đơn giản vì mặc áo mưa thì lấy gì che bếp chứ ???? Hìhì! Nồi mì thơm phức đã ra lò. Cả đội ngồi quanh nồi mì nóng hổi. Ăn xong ai rửa chén nhỉ? Cô bé "kì lạ" của đội tôi luôn nói một câu "Ăn sâu vào máu em rồi" khi chúng tôi nhắc đến chuyện rửa chén lần này không đi trại được. Đành phải phân công một người khác. Y da, việc quan trọng này thuộc về T, hi vọng T làm tốt. Quay đi quay lại, đã thấy T làm xong, sao mà nhanh zậy ta, đi kiểm tra lại cái xoong thử. OH MAN!! Cái xoong vẫn còn y nguyên nhọ nồi, tôi thắc mắc không biêt T nghĩ gì mà lại không rửa nhọ nồi nữa. Pó hand! Có lẽ tối nay mình phải đích thân đi rửa thôi!
Buổi trưa mà chẳng có một chút nắng của mùa hè. Bầu trời âm u nhưng không mưa. Cầu trời đừng mưa, chúng con còn phải chào cờ khai mạc trại nữa ông ạh. Việc không thể quên là bôi soffell chống muỗi đốt. Lần này lại là Hươu trực, sao thế nhỉ. Lần nào đi trại hay chào cờ, đội trực cũng là Hươu. "Công nhận mấy chị biết coi ngày đi trại ghê luôn". Tôi luôn tự hào vì đội mình luôn hô tên đội rất là "khí thế". Hic! Nhưng thật không hài lòng chút nào khi đội có 6 người nhưng lúc nào cũng chỉ có tiếng của 2 cái miệng bự nhất đội là tôi và nhỏ Phương. Trưởng và các Phụ tá ấn tượng ở đặc điểm đó của đội tôi. He`he`! Lần này mình lên kéo cờ nên sẽ thoát cái dzụ đọc 10 điều luật. Thật đáng ghét mấy con muỗi, tại sao chúng luôn "nhắm-cắn" mọi người khi đang chào cờ nhỉ? Các Trưởng vừa đi thì...người gãi tay, người gãi chân... Nhìn cái cảnh này buồn cười chịu không nổi.
Tất cả mọi người sau trò chơi vận động ai cũng háo hức đi bơi. Cũng định không đi bơi mà ở lại đội chuẩn bị nấu cơm chiều. Nhưng nghe nói có liên quan đến trò chơi đêm nên mình fải rút ruột mà ra đó, "rút ruột" là vì sợ cái "sự tích 1m70" đã từng nổi đình nổi đám lập lại thôi. Xuỵt! Xuỵt! Im nha! Im nha! Kể lại sự tích cho nghe nè! Hồi xửa hồi xưa, cách đây lâu lắm rồi. Để nhớ lại coi...Àh! Cách đây 7 tháng..., đã xảy ra 1 chuyện mà làm rùm beng cả TĐ Trường Sơn, mà hình như các chàng hàng xóm Yên Thế cũng biết chuyện này thì phải
. Chuyện là thế này. Trong một lần ra hồ bơi, có con bé...không biết bơi. Chuyện xưa như Trái Đất. Con bé cũng liều mạng xuống bơi thử xem sao nhưng ở bên hồ cạn. Không sao cả. Con bé vẫn bình thường. Không hiểu sao nó lại nói với 2 con nhỏ "ác độc" là nó không biết bơi mặc dù biết thế nào bọn chúng cũng cho con bé một vố. Khì khì!!! Khổ thân con bé, đang lon ton tí tửng xách đồ đi tắm lại, sau một câu thông báo của 2 "mụ Simla" rằng sẽ quăng con bé xuống hồ 1m70, không biết nó nghĩ thế nào lại để 2 "mụ Simla" xô xuống cái hồ với độ sâu mà nó chắc chắn sẽ...chết đuối nếu không có helper. Hic! Nó nghĩ là 2 mụ sẽ cứu nó, nhưng sao vung vẩy dưới nước mãi mà chẳng thấy "ma" nào nhảy xuống cứu hết zậy cà? Từ đâu xuất hiện một lúc mấy cánh tay kéo con bé lên. Nó chẳng sao cả, trên khuôn mặt nó không có nét gì là sợ hãi. Àh mà cũng đúng, trước lúc xảy ra chuyện này, tuy không biết bơi mà còn bị xô xuống hồ 1m70 nhưng trong đầu nó chẳng có chút bi quan nào cả. Hay thật đấy. Vừa ngoi ngóp được một chút không khí phía trên mặt nước thì nó nhận ra ngay các anh cứu hộ đã kéo nó lên. "Mụ Simla Phương" nói là chưa kịp nhảy xuống cứu thì mấy anh cứu hộ ga-lăng quá xá đã nhảy xuống òi. Oh trời! Con bé chờ lâu lắm mới thấy có ai đó kéo nó lên. Dám lắm lúc nó đang ngoe nguẩy để tự cứu lấy mạng sống chính mình thì 2 mụ kia đang đứng cười khì khì là có thể lắm chứ. Mấy anh cứu hộ tưởng tụi này giả bộ chết đuối để các chàng có dịp thể hiện "khí phách nam nhi" mới chết chứ. Trời đất, chỉ là do sau khi được cứu lên, mặt mũi con bé cười tươi như hoa nở mùa xuân í. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc vì 2 cái miệng kia vẫn bô bô phát tán câu chuyện cho cả TĐ nghe. Nhìn qua phía đối diện, thấy mấy ông hàng xóm Yên Thế đang thực hành cấp cứu người chết đuối. Nó thầm nghĩ: "Tại sao mấy ông phản xạ chậm thế nhỉ, không thấy mình vung vẩy dưới nước tìm sự sống hay sao chứ?". Con bé thấy mấy lão ấy nhìn nó chăm chăm mà chẳng có chút động tĩnh gì cả. Kệ tía mấy lão! Hic! Tội nghiệp con bé. Có lẽ phải đi học bơi cấp tốc... Chỉ có vậy thôi mà đã lập nên một chuyện đáng nhớ trong cuộc đời nó - “sự tích 1m70”. Cả đám vào hồ bơi, tôi vẫn ngần ngại, nghe tin cái gì gì đó liên quan đến trò chơi đêm không nằm dưới hồ mà nằm ở trên tôi mừng hí hửng “Coi như mình khỏi phải xuống hồ, đi tắm là được rồi, chủ yếu là sợ đồ ướt không khô nổi, để về nhà thì bộ đồ của mình chắc chắn sẽ có 1 cái mùi...rất ư là đặc biệt!”. Đang ngồi trên ghế đá....Ùùmmmmm......! Chị Bồ Nông Mập Ú ở đâu xuất hiện kéo tôi xuống, hên sao kịp gỡ mắt kiếng ra, chứ không chắc chết.... Dzậy là ở luôn dưới nước cho đến khi mọi người lên. Nhí nha nhí nhảnh như con cá cảnh đi qua phòng tắm, và lại .....Ùùmmmmm........!!!! => Lịch sử được lặp lại => "Sự tích 1m70". Bất ngờ, không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, điều tôi lo nhất lúc đó là đôi dép cứ muốn tuột ra khỏi chân chứ không phải là tính mạng mình nữa. Hic! Lần này thì nhỏ Phương biết điều hơn rồi, nhảy xuống kéo mình lên liền àh. Hêhhehêhhe. Lại một lần bị tụi nó "chơi". Hay thiệt! Quyết tâm đi học bơi ngay.......
Ở vai trò "chị nuôi" thì công việc bếp núc luôn thuộc về tôi. Bình thường thôi. Bé Hạ thì 1 mình nó 1 cái bếp với nồi cơm. Tôi thì 2 cái bếp với 2 món ăn. Nhanh thôi mà! Nấu 1 nồi canh chua cá điêu hồng có vẻ nhiều quá rồi, nồi canh thiếu gia vị, không được đậm đà cho lắm. Mấy miếng sườn heo thì hơi mặn, bù qua sớt lại...chắc điểm nấu ăn cũng không tồi. Nồi cơm của Hạ thì Ok, tuy có mém cháy dưới đáy nồi nhưng cũng vừa ăn lắm. Hôm đó có 1 bữa tối ngon thật! Chộp 1 tấm ảnh cả đội ngồi ăn cơm nè, có dính chai Soffell vào nữa, kakaka...
1 Responses (Leave a Comment):
Khung? khiep,Oh my eyes :((
Post a Comment