Kì trại này có 3 ngày 2 đêm mà chẳng đêm nào có lửa trại và trò chơi đêm cả. Tại sao cả tuần nắng nóng như vậy, đến cuối tuần trời mưa tầm tã không muốn dứt? Trời chập choạng tối, tôi và 1 số người lo việc cơm nước cho cả Thiếu đoàn, những người còn lại thì vẫn đào mương thoát nước. Thức ăn hơi nhiều để chuẩn bị 1 bữa tối cho Thiếu đoàn. Bữa tối thịnh soạn với nhiều món rau và 2 con cá lóc chiên. Trời bên ngoài lạnh và mưa lớn, chúng tôi ngồi trên 1 nhà sàn ăn cơm, nhưng...chị Thiện không ăn. Chị chỉ ngồi 1 chỗ nhìn mọi người với ánh mắt mệt mỏi, giọng nói khàn không ra tiếng. Tôi có nói thế nào thì chị cũng không ăn, và tôi buồn vì điều đó.
Đêm hôm đó sao thấy dài quá, đi với chị Thiện ra bên ngoài, lại gặp đám Sài Gòn mà lúc chiều tôi đã đụng độ. Chúng nhìn tôi 1 cách kì lạ, chúng nhớ mặt tôi, và có lẽ chúng đang buồn cười vì bộ đồ của tôi. Trời lạnh, áo lạnh trùm đầu nhưng lại mặc với cái quần đùi, ngộ thật hen! Tôi cũng chẳng quan tâm đến chúng nữa, HĐS như chúng thì thật đáng buồn. Về đến lều Hươu, nhận ra bé N có vẻ sắp bệnh. May lúc đó có Efferalgan nên cho bé uống đỡ rồi tiếp tục theo dõi, cố gắng làm cho bé ấm lên. Cả đội ở trong lều với bé cho đến khi đi tịnh tâm. Đêm đó làm lễ tịnh tâm cho 3 người, trong đó có chị Trang của đội tôi. Lần này, tôi lại học thêm 1 số điều từ Trưởng, mỗi lần tịnh tâm là mỗi lần nhìn lại mình, chẳng đêm nào giống nhau cả. Chỉ giống nhau 1 điều là lúc nào tôi cũng buồn ngủ...! Ngồi giữa chị Thiện và nhỏ Phương thì chẳng yên thân được, không được nhắm mắt đã đành, lại còn bị bắt tự nhận xét về mình nữa chứ. Bắt đầu từ đó, tôi thắc mắc tại sao chị Ngàn Thương lại nhận xét mình là 1 người đặc biệt qua những hành động chị thấy tôi làm ở trại. Tôi không đáng để chị nhận xét vậy đâu. Như mọi lần thì sau khi dạy cho các bạn tịnh tâm bài ca Tuyên hứa thì tất cả mọi người về lều. Vì bé N bị bệnh nên tôi phải ở lại lều, Phương và Hạ đi họp. Đầu bé N càng ngày càng nóng, người nó run cầm cập. Thật sự thì đây là lần đầu tiên tôi chăm sóc cho người bệnh, tôi chẳng quen với việc này và rất lo cho bé. Tôi cho bé mặc 2 cái áo thun, 2 áo khoác, 3 cái mền, chân mang 2 đôi vớ, đắp khăn ướt lên trán cho bé. Nghĩ... "Đắp nhiều mền, mặc nhiều áo vậy không biết con bé có ngộp không nhỉ, mà thấy nó vẫn run". Một điều lạ là tay chân bé không nóng, không lạnh mà vẫn mát như người bình thường. Tôi nằm ôm con bé, truyền hơi ấm từ mình sang nó, chợt nghĩ một điều... “Không biết bộ đồ con bé mặc có ướt không, nếu vậy thì rất nguy hiểm". Tôi đỡ bé dậy, thay hết quần áo cho bé mới biết, 2 cái áo nó mặc từ chiều đều ướt cả. Tôi thật ngốc, tại sao không nghĩ ra chuyện này từ lúc đầu. Tôi thoa dầu sau lưng, bàn chân và 2 bên thái dương cho bé. Con bé chợt xin tôi cho đi toilet nhưng trời vừa tối, đường vừa xa, thời tiết lại lạnh, con bé mà đi lúc này thì thật không an tâm. Tôi dẫn con bé qua khu đất đối diện. Xong xuôi đâu đó, tôi mới nghĩ ra vì sao con bé lại run nhiều như vậy,... Tôi đã an tâm phần nào về bé và không còn lo lắng nữa. Cho đến khi mọi người đi họp về, chúng tôi lại bày ra cái trò ăn đêm với Snack và cơm cháy. Trời đã hết mưa nhưng đất xung quanh đều đã ngập nước, xem như kế hoạch thức hiện 1 cái party hoành tráng với khoai tây chiên, cá viên chiên, bắp xào và cả khoai lang nướng của Hươu coi như thất bại. Nhưng điều chắc chắn là sẽ ngủ từ 1 đến 2 tiếng là cùng, đi trại mà ngủ nhiều thì ở nhà tốt hơn.
Đêm hôm đó là 1 đêm khó quên, tôi, nhỏ Phương và Q (Thỏ) ngồi tâm sự cũng không ít. Nói hết chuyện này đến chuyện kia, chuyện học hành, trường lớp, tình cảm, gia đì
nh...Tôi luôn là đứa ít nói nhất mà chỉ thích nghe thôi. Q đã khuyên tôi rất nhiều để có thể làm tôi và ba tôi xích lại gần nhau hơn, nào là hãy tặng quà sinh nhật cho ba nè, lâu lâu ôm ba 1 cái chắc chắn sẽ làm ba bất ngờ, hoặc là viết những gì mình nghĩ về ba ra giấy rồi gửi cho ba. Ôi! Sao người ta có thể làm điều đó mà tôi lại không nhỉ, tôi đã từng nghĩ đến nhưng nó khó quá. Tôi tự xấu hổ cho bản thân mình. Rồi lại có 1 chuyện mà chúng tôi quan tâm và đáng lo nữa. Chị Thiện cứng đầu, không chịu vào trong với chúng tôi mà nằm phơi người giữa trời sương gió lạnh trong khi cái giọng thì tắt tiếng rồi. Lại thêm cái bệnh gan của chị nữa, 3 đứa chúng tôi nghi ngại về căn bệnh đó của chị, chị chẳng bao giờ chịu nghe ai nói cả. Phải làm sao đây?
0 Responses:
Post a Comment