Trời tờ mờ sáng, Hạ và Q đi về thành phố, tôi và Phương ngủ được 1 tiếng...Định ngủ tiếp nhưng bị lôi đầu dậy để chuẩn bị làm lễ tuyên hứa. Lần này tuyên hứa giữa một bãi cỏ dại, kiến và tổng hợp các loại côn trùng, chị NT làm chủ trì sau 3 năm vắng bóng.
Buổi sáng hôm đó bộn bề công việc. Rửa đống xoong nồi của Thiếu đoàn từ đêm qua, nhờ chà nhọ nồi nên cái chân của mình “chớm nở” những “bông hoa nhỏ” màu đen. Ôi chao! nước, nhọ nồi, xà bông cứ thế bắn tung tóe lên áo quân, tay chân. Móng tay đứa nào cũng được sơn một màu đen bóng của nhọ nồi và dầu ăn. Thấy nản quá, tôi chuồn lẹ về làm bà chị nuôi của đội, nhóm bếp nấu bữa sáng nhưng thất bại, thế là chuyển sang dùng bếp cồn. Chưa bao giờ như cái ngày hôm đó cả, bắp xào hành, cá viên chiên, khoai tây chiên đang chờ, vậy mà hết dầu ăn, cồn khô và dầu hôi cũng phải đi xin đi mượn từ các đội. Thảm...! Tội nghiệp mấy đội sinh của mình, mọi người ăn sáng cả rồi, còn tụi nó thì phải dọn dẹp lều rồi cả dọn chạn bếp và bàn ăn trong khi bụng chẳng có gì.
Áh! Mừng ghê! Bắp xào ngon, cá viên cũng ngon, khoai tây chiên thì nát bét ra rồi... Hix! Ăn chưa no thì mọi người chuẩn bị đi giao lưu. Trước hết mình phải rửa sạch “bông hoa nhỏ” trên chân đã.
Đi thăm gian hàng của các Đoàn khác thấy gian hàng bán vòng đeo tay và dây đeo điện thoại “Made in tự tui” của Thiếu đoàn mình hoành tráng ghê. Rẻ, đẹp nên người bu đông như kiến. Giao lưu với mọi người, chơi những trò chơi “hay tuyệt” và cũng “có duyên” thấy ghê luôn. Chưa bao giờ chơi mấy trò nhảm như vậy, nhảm còn hơn 1 số trò của chị Bô nữa. Quanh qua quẩn lại chẳng biết đi đâu. Nhìn cái trò ròng rọc của Yên Thế zui quá àh mà toàn con trai, mình con gái ai lại chơi.
Đi ăn trưa rồi về dọn lều. Sâu róm nhiều kinh khủng, kiến thì con nào con nấy to hơn con ruồi nữa, bọn chúng cứ thế mà dung dăng dung dẻ bò trên lều và mấy tấm bạt. Cho đến khi Mosfly ra tay thì chúng rớt đành đạch dưới đất nhìn thấy “thương”. Xếp lều, xếp bạt, cột cây và nẹp lại. Bị chị Thiện “cóc” 1 cái lên đầu vì cái tội không biết cột cây đúng cách. Hahaha, bị “cóc” nhưng mà học được cái gì đó là được rồi.
Trời mưa càng ngày càng lớn, trong lòng thì bực bội vì mất nhiều đồ quá. Loanh quanh trên cái nhà sàn, và nhận được tin mừng... “Thiếu đoàn Trường Sơn giành được cờ danh dự” Áh mừng quá! Ai cũng hí hửng, cầu trời ngưng mưa để chào cờ bế mạc trại, để được biết cái cảm giác vinh dự và hân hoan khi nhận được cờ danh dự. Vậy mà đám thiếu nam của Sài Gòn dám nói 1 câu chắc cú trước khi chơi trò chơi lớn: “Thiếu nữ bị đá ra, xiềng”. Sock quá, thiếu nữ Trường Sơn không dễ dàng đâu nhá. Và kết quả là gì..? Thiếu đoàn Trường Sơn được nhận cờ danh dự đó nha! Trời cứ mưa, và không chào cờ được, ngậm ngùi chuẩn bị đồ lên xe về thành phố.
Ngồi trên xe, mệt, buồn ngủ và bỏ qua cái chuyện vẽ đường đi từ Long Thành về thành phố để kháng hạng nhì. Cái đó tính sau, phải ngủ cho đã mới được. Khi đã vào thành phố thì trên xe không còn tiếng nói cười nữa mà chỉ có những tiếng hát. Không khí tưng bừng hẳn lên, ai cũng khan tiếng vậy mà hát rất khí thế, dường như con đường Lê Thánh Tôn nhộn nhịp hẳn lên với tiếng hát của chúng tôi. Xe đến nơi và chúng tôi chia tay nhau, hẹn cuối tuần sẽ gặp nhau như thường lệ. “Đúng là...mình đã học được nhiều điều sau kì trại này. Mình sẽ chẳng bao giờ quên cả.”
0 Responses:
Post a Comment