Nó đã có lần shock như thế này, đã từng buồn như thế này, đã từng khóc nhiều như thế này và đã từng mang bộ mặt của 1 người mất hồn như thế này...Đó là ngày mà cả đời nó không quên, ngày sinh nhật lần 15 của nó và cũng là ngày mẹ nó về cõi vĩnh hằng. Dường như mọi thứ trước mắt nó không còn gì nữa, nó không biết phải bắt đầu từ đâu... Tại sao những ngày quan trọng đối với nó đều bị vỡ kế hoạch trong khi cái ngày đó nó đã chờ đợi trong suốt mấy tháng trời. Ngày sinh nhật buồn vậy đó, và ngày hôm nay, ngày Trại họp bạn, nó đã không thể tham dự. Nó không biết vì sao nó lại khóc nhiều như thế này, đâu phải là nó tiếc 1 kì trại đâu chứ, nhưng vì sao...???? Vì nó đã hi vọng quá nhiều để rồi giờ đây nó lại thất vọng như vậy àh, hay là nó tiếc công mình cố gắng rèn luyện, lo việc cho đội, hay là vì nó nghĩ rằng nó đã bỏ lỡ 1 cuộc vui..?
Ba nó có biết rằng nó đã chờ kì trại này rất lâu rồi và đã chuẩn bị mọi thứ đều hoàn tất cả ngoại trừ việc sắp xếp balô cho bản thân nó. Với cái lòng mong mỏi chờ đợi kì trại 100 năm có 1 lần “Kỉ niệm 100 năm thành lập phong trào Hướng Đạo Thế Giới”, nó trông ngóng từng ngày từng giờ như 1 đứa trẻ trông đến ngày sinh nhật của nó. Cái giá nó phải trả có quá đắt không? Chỉ vì nó lo việc cho đội nhiều hơn cho bản thân nó, ba nó nói: “Cùng mọi người trong 1 tập thể giúp việc cho nhau vậy là tốt nhưng quên mất bản thân mình là 1 điều ngu xuẩn”. Ba nó nói vậy có đúng không? Nó nhớ mãi câu nói đó...9h tối đâu phải là quá trễ cho việc sắp xếp đồ đạc vào balô chứ. Sợ ngủ trễ sáng mai dậy đi trại không được àh, không lẽ cái ngày nó chờ đợi lâu lắm rồi mà nó ngủ nhiều được sao. Nó có thể không ngủ trên đất trại trong 2 ngày mà vẫn chẳng sao cả. Đó là tinh thần chung của những người đi cắm trại thôi, chứ chẳng phải mình nó. Nhưng biết sao được, đó là suy nghĩ của ba nó, nó chẳng thay đổi được đâu. Một người cẩn thận như ba nó thì khó sống với một con bé vụng về như nó lắm.
Thà rằng quyết định không đi trại từ đầu thì có phải tốt hơn không, nó sẽ không khóc nhiều như vậy, nó đã không ngóng chờ buổi sáng tập trung đi trại như thế này, nó đã không chuẩn bị từng li từng tí cho kì trại từ việc cắm sạc điện thoại vì sợ hết pin giữa chừng, rồi thì cắt móng tay để giữ vệ sinh khi đi trại, ghi chép tỉ mỉ những thứ cần mang và những việc cần làm,... mọi việc chuẩn bị đều hoàn hảo cho bản thân nó và cả đội, vậy mà...Ba nó nói thay vì những ngày này đi trại thì bây giờ nó phải suy nghĩ lại những gì mình đã làm. Ba nó thật sai lầm, đầu óc nó sẽ chẳng nghĩ được gì ngoài những hình ảnh tưởng tượng đã ở trong đầu nó rất lâu. Chuyện giữa nó và ba nó chẳng có gì để nghĩ nữa, nó đã quen với cái tình hình 2 cha con không nói với nhau tiếng nào cả ngày rồi. Nó đã suy nghĩ rất nhiều rồi, chẳng cần nghĩ nữa đâu, vô ích. Suy nghĩ nhiều làm gì khi không thể thay đổi tình hình, người ta nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” là vậy. Tính cách 2 ba con luôn đối nghịch nhau, làm sao hợp nhau được, khó tránh khỏi chuyện này chuyện kia lắm.
Chuyện như vậy đó, tiếc thật! Nó đành phải thất hứa 1 lần với mọi người. Đã hẹn với chị Bô là sẽ xử đẹp nhau trên đất trại, đã trót hứa với chị Thiện rằng sẽ nấu cơm nuôi chị ấy, sẽ làm bữa ăn đêm thật hoành tráng. Áy náy quá, nó hiếm khi thất hẹn với ai, vì chắc chắn việc gì nó mới hứa.
“Mấy chị ơi, em xin lỗi! Xin lỗi tất cả mọi người vì em đã làm mọi người lo lắng. Cám ơn chị Thiện, chị đã động viên em rất nhiều...! I love everybody! I love Scout!”
0 Responses:
Post a Comment