Gỉa dối, giả dối, tất cả đều là giả dối...! Tại sao phải đối xử với nhau như vậy. Cha con chứ chẳng phải kẻ thù mà hễ một chút là đòi từ nhau. Quan tâm đến con, hỏi tại sao con không nói những gì con nghĩ cho bố biết, khi con nói thì bố lại bảo con là kẻ hư đốn, mất dạy rồi đuổi con ra khỏi nhà. Con không hiểu tại sao lại như vậy. Trong lòng bố có phải là luôn trong tư thế sẵn sàng để la mắng chúng con không? Chính vì thế mà con và các chị chẳng bao giờ dám nói câu nào với bố, ngay cả khi bố hỏi chúng con. Khi bố bệnh, cũng chẳng đứa nào dám hỏi, trong lòng bố sẽ nói chúng con rằng đó là sự quan tâm giả dối. Con đủ lớn để hiểu những gì bố nói, nhưng có những việc bố nói đi nói lại, bố nói đến khi bố sắp nói gì con đều biết, khiến đầu óc con như muốn nổ tung, dần dần con không muốn suy nghĩ 1 cái gì nữa. Lúc đó, đầu óc con thoải mái và mơ hồ, chẳng biết mình đang làm gì, mình đang ở đâu và mình là ai. Con sợ những lúc ở bên bố, vì con sợ phải bị nghe mắng bởi những lỗi mà con không hề nghĩ rằng đó là sai. Con sợ khi ở bên bố, con sẽ trở thành đứa vô dụng, đứa thụ động và kém suy nghĩ. Bố chẳng bao giờ để con tự làm điều gì cả. Khi con có cơ hội thì con đều làm sai, khiến bố không tin tưởng khả năng của con. Nhưng có làm sai mới biết rút kinh nghiệm chứ, con không hoàn hảo như bố. Bố làm con mất đi sự tự tin của 1 con người, con không dám nghĩ, con không dám làm khi con ở cạnh bố. Và con trở thành 1 đứa kém cỏi thua mọi người khi con không có bố bên cạnh. Vì thế mà bố luôn nói với con rằng: “Tại sao con người ta làm được mà mày lại làm không được?” Tại sao bất cứ điều gì lớn hay nhỏ bố đều nghĩ ra, chỉ mỗi việc bố hiểu và thông cảm cho con cái thì lại không hả bố?
Bố muốn đuổi con đi thì bố cứ nói, con sẽ đi. Sao lại cứ cho con sự lựa chọn giữa đi và ở lại. Bố thừa biết là con sẽ chọn ở lại mà, sao bố lại biến con thành 1 kẻ sống giả dối khi lòng muốn đi nhưng miệng nói ở lại. Con sẽ phải lừa dối bố đến khi nào để tiếp tục có cuộc sống ổn định như bây giờ, và ... con đã lừa dối chính mình nữa bố ạh. Con không thích mùa hè, mùa hè luôn làm con chảy nước mắt. Mùa hè con ở nhà, và bố thì có chuyện để la mắng con, để ý con từng hành động. Nếu là mùa xuân, mùa thu, mùa đông thì con sẽ đi học, bố thì đi làm cả ngày, sáng sớm con nấu cơm cho bố mang đi, tối về ăn cơm rồi con học bài, bố coi TV. Con ước gì 1 ngày của con chỉ có như vậy, để con ít phải chạm mặt bố, con không phải đau đầu và chảy nước mắt nữa.
Một buổi sáng, con nấu món bố thích, vậy mà bố nói không ăn, nước mắt con lại ứa ra đọng trên khóe mắt. Con buồn! Bao nhiêu hi vọng bố sẽ ăn ngon miệng, hi vọng bố sẽ có dịp khoe với mọi người ở cơ quan rằng có đứa con gái biết nấu món bố thích, tất cả những lời con muốn nói với bố dường như đều nằm trong món ăn đó,...vậy mà bố lại từ chối thẳng thừng, không hề biết con đang nghĩ gì. Rồi sau đó con lại buồn và nghĩ ngợi vì bố cho rằng con từ chối sự quan tâm của bố khi con không muốn đi ăn sáng với bố. Con không muốn đi chỉ đơn giản vì con không muốn ra đường, con chỉ muốn ở nhà. Con thà ăn 1 mình con hơn ăn với bố, vì con sợ ngồi đối diện mà cặp mắt bố lúc nào cũng nhìn con, con sợ cái sự sống 1 ngày mới mất đi do không khí ảm đạm của bữa ăn xóa mất. Bữa ăn là lúc con sợ nhất bố có biết không? Bao nhiêu chuyện bực bội của bố, bố đều dồn ra vào lúc đó, còn không thì cha con chỉ ăn, không 1 tiếng nói nào phát ra từ 2 phía. Ảm đạm, buồn tẻ và thật khủng khiếp.
Con sợ gia đình mình lắm bố ạh. Chẳng có gia đình nào giống mình cả. Những đứa con lúc nào cũng nghĩ ra mọi cách để che giấu tội lỗi, con cái không dám nói chuyện với cha mình, con cái quan tâm đến cha nhưng cha không muốn nhận và ngược lại, các thành viên trong gia đình không ai thẳng thắn với ai, cha con không đồng quan điểm về mọi việc và lúc nào cũng có vẫn đề để tranh cãi. Con và các anh chị đôi khi rất bất đồng với những lời nói và hành động của bố khi bình tĩnh cũng như lúc nóng giận, nhưng chẳng ai dám nói ra. Nói ra thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc chẳn là sẽ có 1 cuộc nội chiến hoặc ít nhất cũng là chiến tranh lạnh với nhau, hoặc là cha con sẽ từ nhau. Có thể lắm chứ, nhưng việc này đâu phải là chưa xảy ra bao giờ.
Và 1 điều nữa, điều quan trọng nhất và con sợ điều này nhất bố ạh. Nhiều lần con suy nghĩ không biết có nên nói tất cả cho bố hay không, không biết bao nhiêu người động viên con làm việc này nhưng chưa bao giờ con nói ra 1 lời nào dù là nhỏ nhất. Con có thể nói chỉ 1 điều mà không nói hết àh, con không làm được. Khi đã nói thì phải nói hết, nhưng kết quả là thế nào? Bố sẽ có 1 cú sock tinh thần nặng nề. Bố luôn nghĩ rằng mình đúng, bố mong mọi việc của con cái luôn tốt đẹp, bố quan tâm chúng con và mong chúng con nhận. Và khi bố biết sự thật thì...bố thất vọng nặng nề, bố sẽ thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa. Làm sao bố có thể chịu được hoàn cảnh đó. Có đúng không bố?
Chúng con phải làm gì đây? Chúng con sợ lắm bố àh. Sợ và bất lực...!
0 Responses:
Post a Comment