Cho đến giờ này, từ cái đêm 27/7 đến nay, tôi vẫn chưa thể nào quên được cái cảm xúc lúc đó, khi ba tôi nói 1 câu: “Đừng chuẩn bị đồ đi trại nữa, ngày mai ra đưa đồ cho đội rồi về nhà. Con không xứng đáng là HĐS. Cùng mọi người trong 1 tập thể giúp việc cho nhau vậy là tốt nhưng quên mất bản thân mình là 1 điều ngu xuẩn”. Tôi...không biết nói gì lúc đó, cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Tôi đứng sững và không tin điều mình mới nghe là sự thật. Phải vậy sao? Ngày mai phải ở nhà àh? Bao công sức chuẩn bị đổ xuống sông xuống biển hết àh? Những ngày mong chờ giờ đây lại phải thất vọng vậy sao? Và như lời ba tôi, tôi chỉ chuẩn bị đồ cho đội, quăng balô của mình qua 1 bên và cố gắng không nghĩ đến nó nữa. Xong đâu đó, tôi lên giường và ôm con gấu của mình. Chẳng thể nào ngủ được. Buồn và thất vọng cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi đã khóc ướt hết 1 bên gối và chẳng có dấu hiệu nào cho tôi biết là sẽ ngừng khóc. Tôi tức tưởi, nước mắt nước mũi cứ thế chảy ra. Nghĩ đến đội, lo cho đội mà bây giờ lại thế đấy. Vừa báo cho Phương và Hạ về việc không đi trại, chị Bô lại nhắn tin nhờ trang trí báo tường của đội, và như thế, thông tin “bé Mai không đi trại” lan nhanh đến chị Thiện. Ai cũng bàng hoàng và bất ngờ khi nghe tin đó. Tối hôm đó, tôi và chị Thiện đã có 1 cuộc nói chuyện đến 1g sáng mới kết thúc. Chị động viên tôi cố xin ba thay đổi quyết định, nhưng tôi biết như thế chẳng ích gì, tôi thừa biết ba tôi là người chỉ có 1 lời. Tại sao tôi lại là 1 con bé cứng đầu chứ? Tại sao tôi lại không đủ tự tin để xin lỗi ba và nhận khuyết điểm chứ? Chị Thiện là người con gái thứ hai làm cho tôi có cảm giác tin cậy khi tôi nói chuyện với chị. Tôi chẳng phải là đứa ưa những lời mật ngọt, tôi biết mình như thế nào và biết mình có thể biết lời nói nào là thật, lời nào là giả dối. Chị Thiện cũng chẳng cho tôi lời nói nào mà gọi là ngọt tai cả, mà đó là những câu xuất phát từ lòng của chị, những lời mà tôi cần nhất, và chị là người duy nhất có thể làm lúc đó. Nhờ chị mà tôi đã có 1 chút động lực để hi vọng rằng ngày mai có thể ba sẽ đổi ý...Điều tôi cần làm ngay lúc đó là viết ngay một tờ giấy dặn dò những việc cần làm cho đội và công thức nấu ăn. Lò mò dậy tìm đèn pin, giấy, bút. Miệng ngậm đèn pin, tay trái cầm điện thoại nhắn tin với chị Thiện, tay phải cầm bút viết lia lịa không ngừng. Tôi nghĩ rằng mình đã viết hết những gì cần nói và cần phải làm, nhưng vẫn chưa yên tâm được. Vẫn lo! Tôi tự trấn an mình với những lời động viên của chị Thiện để đi vào giấc ngủ. Mai phải dậy để đem đồ ra cho đội. Cùng với hi vọng các chị sẽ xin cho mình đi trại thành công, tôi đã nín khóc và ngủ. Có khóc nữa cũng chẳng làm được gì. Mình nên nghĩ cho ngày mai...Có lẽ sẽ tốt hơn...
@______________#
P.S: Entry này viết xong lúc 15h57 ngày 1/8.
0 Responses:
Post a Comment