Hôm nay trong tiết văn, tôi có nghe một câu nói “vui như mẹ đi chợ về”. Lâu rồi không nghe câu này mà cũng lâu rồi không có cảm giác này. Đúng là từ nhỏ đến lớn, mỗi khi mẹ đi chợ về là tôi đều hỏi mẹ “Mẹ có mua gì cho con không?”. Có thì con vui, không thì mặt con lại sụ xuống lủi thủi đi chỗ khác. Đến 14 tuổi vẫn còn như vậy, nhưng từ ngày tôi bước qua tuổi 15 đến nay thì không còn nữa. Nhanh thật, gần 2 năm rồi đấy.
“Mới 2 năm mà sao thấy lâu quá vậy mẹ? Lâu rồi con không thấy mẹ đi chợ, không thấy mẹ đội nón lá, lâu rồi không thấy trên tay mẹ lủng lẳng bịch này bịch nọ nữa, và cũng lâu rồi, con không được mẹ mua quà vặt mỗi khi mẹ đi chợ nữa, mẹ ạh. Mẹ thường mua gì cho con nhỉ, con vẫn nhớ. Mẹ hay mua trái cây cho con, mẹ mua chè. Mẹ cũng mua những thứ con không thích, những thứ đó con không ăn, mẹ lại giận. Con thường giành ăn với mẹ, nhất là bưởi, mẹ còn nhớ không? Mẹ chia mỗi đứa 2 múi, còn lại mẹ ăn, mỗi ngày mẹ ăn những 2-3 trái, mẹ ăn vì bệnh của mẹ, bưởi giúp hạ huyết áp mà. Từ ngày mẹ đi, con không còn thích ăn bưởi như trước nữa, con chẳng muốn ăn đâu mẹ ạh. Bố hỏi tại sao hồi trước con hay giành với mẹ mà bây giờ lại không chịu ăn, con chẳng biết vì sao nữa mẹ ơi...Con thường mua bưởi về cúng mẹ, cúng xong rồi lại để đấy, để lâu rồi, bố nhắc mấy lần mới cắt ra.”
Lâu rồi không được như vậy nữa, hôm nay nghe câu nói đó, lòng tôi tự nhiên nhớ về mẹ. Tôi buồn vì không được như vậy nữa. Buồn vì mẹ không còn bên tôi, không đi chợ như trước và tôi không có quà vặt nữa. Người lo bữa ăn bây giờ không là mẹ mà là tôi. Thay vì đi chợ, tôi lại đi siêu thị. Đi siêu thị, tôi cũng nhớ về mẹ nhiều lắm. Nhớ mỗi lần đi siêu thị với mẹ, tôi đều xin mẹ mua một bị Snack, mẹ hay nhăn mặt “Cái đó bổ ích gì mà ăn” nhưng rồi cũng cho, không thấy tôi xin mẹ lại hỏi “Không mua bánh nữa àh”. Nay tôi đã lớn, tôi không thích ăn những thứ đó nữa, đúng là những thứ đó chẳng bổ ích gì cho sức khỏe cả. Có đi chợ, tôi mới biết được nỗi khổ của người đi chợ lo bếp núc. Chẳng biết ăn gì, cứ mấy món làm đi làm lại bắt chán, nấu ra thì người này nói thế này, người khác nói thế kia. Hồi trước mẹ cũng chỉ nấu có mấy món rồi đổi tới đổi lui cũng chỉ có vậy. Tôi đâu hiểu được lòng mẹ lúc đó. “Mẹ buồn lắm khi con không muốn ăn những món đó phải không mẹ?”
Cái thời người ta gọi la thời @ này, cảnh đứa con vui mừng khi thấy mẹ đi chợ về không còn nhiều như trước nữa rồi. Những người mẹ của chúng không nhiều thời gian để làm việc đó, mỗi ngày đi chợ suy nghĩ hôm nay sẽ ăn gì cũng khó lắm rồi, vả lại chắc những người mẹ ấy cũng không nghĩ đến việc mua gì đó cho con. Thật là nhiều lí do. Tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ bây giờ không được biết cảm giác vui mừng khi thấy mẹ đi chợ về và mua cho nó 1 thứ gì đó cho dù chỉ là rất nhỏ mà thôi. Chúng nó cũng đi học cả ngày, làm gì thấy được những lúc mẹ chúng đi chợ nhỉ. Thời hiện đại là đâu có nghĩa là cái gì cũng có, vật chất thì tiện nghi nhưng…về tinh thần thì thiếu. Nói thế, nhưng không biết sau này mình có làm được như mẹ mình không nhỉ?
Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá…!
5 Responses:
họ đi ... đối diện sự thật là họ chết, thẳng thắn với bản thân rằng họ ko còn trên đời nữa ..... nhưng ở đâu đó, họ lun hiện diện trong ai đó và theo dõi từng bước chân của mình .....
cố gắng lên, lấy tấm gương của mẹ chị mà vươn lên nha :)
uhm,cam dong qua!
A van con me nen a k hieu cam giac mat me la nhu the nao!
Nhung a tin la tinh cam cua em va me em se luon luon am ap...!
Buồn quá
Mai làm Phương nhớ...
Lâu lắm rồi không thấy mẹ đi chợ...
Từ hồi nào nhở?
Chả nhớ nữa
Mỗi ngày cũng chỉ gặp mẹ chưa đầy một tiếng
Cuộc sống cứ cuốn mình đi.Càng lớn càng đẩy mình ra xa gia đình.
Sửa đổi đi thôi
Không thì hối hận không kịp
Đúng không Mai!?
[comm này, đừng bảo là Phương không bao giờ comm blog Mai àh nha^^]
cố gắng lên em nhé sống tốt để mẹ em được dzui dzẻ khi nhìn thấy em Thiện tin mẹ lúc nào cũng bên em cố gắng nhé ^^
Thiện, em , tất cả mọi người đều cố gắng ....
toi nghiep mai e\we' a` thui co' gang len di nha mai than..........
Post a Comment