Chuyển tâm chuyển nhà

20 July 2007

Tinh yeu cua toi...xXx



Có người thắc mắc hỏi tôi rằng: “Hình như em yêu Hướng Đạo lắm?” Tôi giật mình trước câu hỏi đó, chẳng biết trả lời thế nào đây..(?) Vâng! Tôi yêu HĐ, tôi thích HĐ...nhưng...ở 1 nơi khuất lòng tôi vẫn hiện lên câu trách mắng “Mày nói dối!”

Thật xấu hổ khi tôi là HĐS nhưng đã làm những việc biết rằng sai mà vẫn làm. Tôi hay làm ba tôi buồn, tôi phản bác những lời nói của ông, mặc dù không cãi lại nhưng mọi hành động của tôi đã chứng minh điều đó. Tôi không nên lấy lí do rằng 2 thế hệ - 2 tính cách để làm những điều sai trái đó. Cái tính bảo thủ có thể nói mang gen di truyền từ cha sang con đã hại tôi như thế này đây. Cha bảo thủ, con cũng chẳng kém gì cha, và thế là....

Tôi nói vậy có đúng không??? Hãy giúp tôi với, tôi cần giúp đỡ!

Cho đến bây giờ, kể từ khi tôi bén duyên với HĐ, tôi mới nhận ra rằng HĐ cốt ở tâm chứ không chỉ là những kĩ năng sống. Kĩ năng thì có thể ngày 1 ngày 2, nhưng luyện cái tâm thì khó lắm, có thể là cả cuộc đời. Hằng ngày, tôi làm việc gì cũng nghĩ đến HĐ, nghĩ đến các chị em. Trong 1 tuần, ngày quan trọng nhất, ngày đặc biệt nhất, ngày hạnh phúc nhất và là ngày tôi mong chờ nhất là chủ nhật. Nói đúng hơn là sáng chủ nhật, chỉ vỏn vẹn 3 tiếng sinh hoạt HĐ cũng làm tôi vui rồi. Thời gian đó, tôi thực sự thấy mình thoải mái, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về cuộc sống xung quanh cả. Những ngày gần đây, tôi có cảm giác sợ...khi nghe ba tôi nói có thể tôi phải theo ba về NT học. Tôi sợ vì 1 lý do chẳng ai ngờ, có thể họ nghĩ rằng tôi đã bị say vào cuộc sống nhộn nhịp, văn minh của miền đất một thời là Hòn ngọc Viễn Đông mà quên đi quê hương, có thể họ nghĩ rằng tôi luyến tiếc trước 1 tương lai soi sáng khi ở đất Sài Thành này. Nhưng không! Tôi sợ khi phải xa HĐ. Tôi đã chảy nước mắt khi nghĩ đến điều đó. Tôi chẳng buồn khi mọi người nghĩ vậy, vì họ không biết rằng tôi đã dành cho HĐ 1 tình yêu chân thật. Sẽ thế nào nếu tôi không đi HĐ nữa? Tôi sẽ trở lại là 1 con bé ngơ ngơ ngác ngác, không tự tin và luôn bi quan. Nếu tôi không có HĐ, tôi sẽ không tìm được niềm vui nào khác, lúc nào cũng chỉ có học, ăn rồi ngủ. Thế thì sao gọi là đang sống ở tuổi người ta thường nói là đẹp nhất của cuộc đời, làm sao có thể hưởng thụ cuộc sống có ý nghĩa qua những kì trại, những trò chơi được chứ. Điều gì khiến tôi yêu HĐ đến vậy nhỉ? Tôi không trả lời được, có lẽ đến khi tôi đã trở thành người trưởng thành cả trong cuộc sống và HĐ thì tôi mới tự tin trả lời câu hỏi này được

Tôi sẵn sàng phản bác tất cả ý kiến cho rằng HĐ chỉ là Mosre, Semaphore, gút dây, lều trại,... hoặc như là làm mất thời gian, chẳng vui gì cả... Thật là sai lầm! Tôi thấy buồn khi họ nghĩ vậy. Có thực sự sống với HĐ 1 ngày mới biết nó như thế nào. HĐ cho tôi những điều rất sâu sắc và bổ ích cho cuộc sống trong rừng và cả đời thường nữa. HĐ là 1 thế giới rộng lớn mà có thể cả đời chưa khám phá hết được. Trước mắt tôi, HĐ còn rất mênh mông, tôi sẽ cố gắng sống quãng đời còn lại thật có ích dựa trên những nền tảng mà HĐ dạy cho tôi. Tôi yêu Hướng Đạo nhiều lắm! Cám ơn Hướng Đạo!

0 Responses:

Post a Comment