Chuyển tâm chuyển nhà

27 August 2007

dieu bat ngo



Sáng nay, buổi sáng nó mong đợi bấy lâu đã đến, nó dậy sớm, xách đồ chuẩn bị đi lên Tao Đàn, nhưng...nó không đi trại. Nó chỉ đem đồ cho đội mà không có balô của nó vì nó không đi trại, nó không cần phải uống thuốc say xe vì nó không đi trại, nó dậy lúc 5h20 chứ không phải 5h vì nó không đi trại, nó buồn......vì nó không đi trại.

Một tuần trời nắng nóng, đêm qua trời lại mưa, báo hiệu 1 điều gì đó không tốt... Con đường sao thấy dài quá, mọi người và cảnh vật vẫn vậy, mặt trời ửng đỏ vừa nhô lên còn núp sau vài đám mây, vẫn dòng sông này, vẫn là những người đi tập thể dục, nhưng sao nó vẫn thấy khác....Tâm trạng của nó...Nó không vui, vui làm sao được khi nó không được đi trại như dự định. Nó nghĩ về kì trại, nó khóc, nước mắt cứ ứa ra, nó không thể kiềm lại được. Nếu nó gặp các chị trong đoàn nó sẽ khóc nhiều hơn nữa. Vì sao nó lại khóc? Nó không trả lời được câu hỏi. Nó hít thật sâu vào để cố nén lại nhưng giọt nước mắt chảy dài trên má, để nén lại những suy nghĩ về kì trại. Nhưng...nó vẫn khóc, và nước mắt vẫn chảy nổi tiếp nhau trên mặt nó.

Nó gặp các chị. Chị Thiếu trưởng đã xin ba cho nó đi cùng nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Nó biết ba nó cũng buồn khi đưa ra quyết định đó vì cả 2 đều là HĐS mà, bỏ 1 kì trại đâu phải là chuyện dễ dàng. Một điều làm nó áy náy nhất lúc đó, làm sao mà nó có thể hứa với chị Thiện rằng nó sẽ có mặt trên đất trại trễ nhất là 10h sáng ngày mai, làm sao nó có thể dám đối mặt xin ba nó. Nó đã không nói ra lời hứa với chị ấy nhưng từ trong lòng nó, nó đã thầm hứa với chị rằng nó sẽ đi trại. Nó đã hứa với chị ấy sẽ không khóc nữa, nó sẽ cố gắng làm được...nó sẽ cố gắng!

Nó lên xe ra về, nhìn lại chị Thiện, nhìn lại Đội Hươu với ánh mắt như muốn nói 1 điều rằng: “Xin lỗi mọi người! Mọi người hãy cố gắng trong kì trại này nhé!”. Nhưng chẳng ai hiểu được đâu, nó cũng chẳng dám nhìn lại lâu, nó sợ nó sẽ khóc, như vậy thì thất hứa rồi.

Trời se se lạnh, lòng nó cũng lạnh băng, nước mắt lại chảy...Nó tự ép buộc mình không được khóc “Mày mà khóc thì mày không phải là HĐS vì mày đã thất hứa với chị Thiện”, và cứ thế, mỗi lần nước mắt chảy dài trên đôi má nó, nó lại nghĩ đến lời răng đe đó để tự nhắc mình, và nó đã thành công. Nó không khóc nữa cho đến khi về đến nhà. Vẫn còn sớm để bắt đầu mọi việc nhưng vì không muốn đối mặt với ba nó, nó không muốn ba thấy cái vẻ mặt người mất hồn của nó lúc đó, nó lấy sách vở ra học. Chẳng làm được gì dù đã cố gắng, nhưng cố gắng làm gì vô ích khi đầu óc chỉ nghĩ đến mọi người trên đất trại. Nó tưởng tượng cảnh ở đất trại khi nghe chị Thiện nói ở đó nhìn có vẻ rất hoang vu, rồi nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia. Không biết mọi người đang làm gì nhỉ? Nó hết hi vọng rồi...Ba và chị nó đã đi làm, nó ở nhà 1 mình....

Chuông điện thoại reo...anh M gọi. Có chuyện gì vậy nhỉ? Một tia sáng hi vọng lóe lên trong đầu nó, có thể anh M đã xin ba cho nó đi trại và anh ấy sẽ chở nó đi. Và nó đã đoán không lầm...Nó vui như diều gặp gió, nhưng phải ngày mai mới đi được, vậy là mất 1 ngày trại, nhưng không sao cả, được đi là vui rồi...Nó cười hí hửng một mình. Nó đi thu xếp đồ đạc ngay lập tức. Mọi người trên đất trại thay nhau gọi cho nó, ai cũng vui và hỏi khi nào nó đi, ai cũng thúc giục nó cả, vui thật. Có cả những lời “đe dọa” của nhỏ đội trưởng và nhỏ Phương nữa “Mai mà không đi là không yên thân đâu”, rồi còn cả “sẽ chết dưới tay chị Thiện” nữa chứ...Nó vui lắm, nó không ngờ nó lại được mọi người quan tâm như vậy, nó nhận thấy 1 điều rằng cho dù nó không phải là trụ cột duy nhất của đội nhưng nó là 1 phần tử của đội , đội Hươu không thể thiếu nó.

Với cái lòng mong mỏi đến sáng ngày mai, nó đi ngủ sớm để mai ra bến xe, nhưng cũng chẳng yên được giấc. 23g, Phương và Hạ gọi, nghe tin trên đó mưa nhiều, không có lửa trại, cũng không trò chơi đêm. Buồn thay! Trời ơi, con bé Hạ mong nó đi trại mau mau để có người nấu cơm. Buồn ghê zậy đó! Nó ở nhà nhưng biết là Hạ và Phương rất mệt mỏi với đội, vì các thành viên trong đội không có khả năng làm những việc nặng. Thường thì là nó, Phương và Hạ là những người gánh việc, bây giờ nó không đi, có nghĩa là mất đi 2 cánh tay, công việc sẽ bận rộn hơn, tội nghiệp Hạ và Phương quá. Sau kì trại này chắc chắn phải rèn thêm cho đội nhiều lắm, không thể để tình trạng này xảy ra 1 lần nữa.

“Đêm nay đành thất hẹn với lão Thành và AFát vậy, trót hẹn nhắn tin thâu đêm với 2 lão, nhưng bây giờ phải đi ngủ rồi, việc đi trại quan trọng hơn. Xin lỗi 2 người nha!”

$_$

P.S: Entry này viết xong lúc 15h11 ngày 1/8. Chuyện kể lại ngày 28/7

2 Responses:

FishThreeTails said...

Đúng vậy Mai àh, Mai là một phần không thể thiếu được của đội Hươu. Ngày hôm đó trên đất trại, tất cả mọi người đều mong tin tức của Mai. Điện thoại hoạt động hết công suất luôn đó.Hướng Đạo là một phần trong cuộc sống của tất cả chúng ta mà^^

Đannnnnnnnnnnnnnnnnn said...

:) đọc xong em ko bít comment ra làm sao nữa ....

Post a Comment