Chuyển tâm chuyển nhà

26 August 2007

toi van chua yen



Dạo gần đây, xung quanh tôi có nhiều chuyện thay đổi khiến tôi luôn phải suy nghĩ và cố gắng bắt kịp theo nó. Tôi dường như đuối sức khi cứ phải theo dòng thời gian như thế này. Ngày qua ngày mà tôi vẫn chưa thay đổi gì cho bản thân mình, học hành, Hướng đạo, mọi việc vẫn như vậy...

Cái dự định kháng hạng nhì của tôi có lẽ phải chấm dứt, tôi không tự tin về khả năng của mình, tôi cần phải trang bị cho mình thêm 1 số kĩ năng nữa và cần phải hoàn thiện mình. Tôi muốn mình phải thực sự xứng đáng khi là HĐS hạng nhì. Việc kháng hạng nhì chưa xong thì giờ đây tôi phải nhức óc để suy nghĩ thật cặn kẽ về quyết định mình có nên làm phụ tá hay không. Cả 3 đứa chúng tôi là trụ cột của đội đều không muốn bỏ đội vì các em còn non nớt quá. Nếu cả 3 đứa đều đi thì Hươu có trụ được hay không, điều này đã làm cả 3 chúng tôi suy nghĩ từ lâu rồi. Chúng tôi chẳng thể nào trách ai được vì đó là hậu quả do chúng tôi gây nên. Vì quá cầu toàn cho mọi việc nên chúng tôi đã không tin tưởng ở các bé trong đội, và cứ thế mà làm hết việc mỗi khi đi trại. Chúng tôi thật có lỗi với các bé, khi đã nhận ra lỗi thì đã muộn rồi. Có câu chuyện như thế này: “Một cây to với cái bóng tỏa mát quá lớn thì sẽ chỉ thấy các cây bé đứng dưới nó 1 cách vô dụng chẳng thể nào lớn lên được, nhưng nếu chặt cái cây to kia thì chúng ta sẽ thấy được các cây bé cũng có thể cho bóng mát và phát triển cao hơn”. Từ câu chuyện “Cây bóng quang” này đã giúp chúng tôi nhận ra mình cần phải làm gì. Cho dù khi chúng tôi đi khỏi đội thì đội có thể sẽ đi lên hoặc đi xuống , nhưng đó là 1 điều kiện giúp các bé học hỏi nhiều hơn để tiếp tục phát triển và thể hiện chính mình. Đã đến lúc nên chặt đổ “cây to” rồi. Chúng tôi nghĩ mình nên bắt đầu trò chơi mạo hiểm này xem sao. Vậy là điều khiến tôi lo lắng nhất đã có cách giải quyết. Nhưng không sinh hoạt dưới đội nữa thì cũng buồn lắm đó, tôi nghĩ vậy nhưng thực sự ra sao thì chưa biết. Làm phụ tá thì sẽ không chơi trò chơi lớn nữa nè, không được gọi tên đội nữa chứ, chỉ vậy thôi thấy cũng buồn rồi... Và bây giờ chúng tôi đã đưa ra quyết định cho bản thân mình là sẽ lên làm phụ tá. Đó là cách chúng tôi trả lỗi cho các bé trong đội.

Thực sự lúc họp Hội đồng đoàn, chúng tôi đã rất hoang mang và bối rối không biết phải thế nào. Hạ-đội trưởng Hươu thì không cần phải suy nghĩ gì nữa, việc bỏ phiếu bầu cử thì con bé trúng chắc rồi. Nhưng còn tôi và Phương, có thể là cả 2 cùng lên, hoặc 1 trong 2 phải lên. Chúng tôi chẳng biết phải thế nào nữa. Lúc đó chúng tôi nghĩ cả 2 cùng lên thì bỏ đội cho ai nên điều đó là không thể. 1 trong 2 àh? Ai đi, ai ở lại? Ai đi ai ở lại thì cũng giống nhau, chính điều đó đã làm chúng tôi khó xử. Thiếu Trưởng của chúng tôi thật tuyệt vời, chị ấy đã giúp chúng tôi đưa ra quyết định nhanh chóng nhưng cái lo lắng vẫn nằm đâu đó trong tôi. Tôi vẫn chưa yên...

0 Responses:

Post a Comment