Chuyển tâm chuyển nhà

20 June 2007

Ho^'i ha^.n va` ho^'i tie^'c



Tuy đã sống ở SG được hơn 1 năm, nhưng SG không để lại trong tôi bất cứ điều gì đẹp trong lòng tôi cả. SG chỉ là nơi tôi học trong khoảng thời gian học cấp III , có thể là tôi sẽ lập nghiệp tại đây, nhưng tôi không chắc rằng nó sẽ gắn bó với tôi suốt quãng đời còn lại. Đối với tôi, không nơi nào bằng Nha Trang quê tôi cả. Nghĩ lại mọi việc khi còn ở Nha Trang tôi thấy mình thật hối hận và xen lẫn sự hối tiếc vì mọi việc...

Tôi rất hối hận vì đã từng xem thường bãi biển quê tôi, tôi không thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của nó và thường phản đối những lời khen về bãi biển quê mình. Vào SG sống tôi nhớ nó quá. Có ở xa nó mới thấy nhớ nó, mới biết nó đẹp như thế nào. Mỗi lần về Nha Trang, tôi rất thích ngắm biển, nhất là khoảng 10h sáng. Lúc đó nước biển trong xanh làm sao, ánh nắng phản chiếu làm nước biển lấp lánh như kim cương. Thật là đẹp! Xung quanh bãi biển là một bãi cát trắng sạch sẽ, và đi theo bãi biển là công viên với những hàng dương, hàng dừa xanh rì. Đó là buổi sáng, nếu ra biển buổi tối thì bãi biển Nha Trang sẽ rất đẹp với những ánh đèn màu khắp con đường biển. Xung quanh ánh đèn vàng ấm áp, mọi người đi dạo biển chầm chậm, chứ không giống SG lúc nào người ta cũng đi một cách vội vã. Gío biển thật mát, gió lồng lộng, điều khó thấy ở SG. Cứ đến mùa hè dường như đường biển buổi tối đông hơn mọi khi. Lúc đó biết ngay là mọi người muốn tránh cái nóng trong nhà đó mà. Cả nhà tôi thường đi bộ từ nhà ra biển vào buổi tối, trước là vì sức khỏe, sau là đi hóng mát. Đi 2,3 km chứ không ít. Nhiều khi đi ra biển rồi nổi hứng vào Cafe Bốn Mùa ngồi. Cafe Bốn Mùa là nơi gia đình tôi thường lựa chọn để họp gia đình vào những ngày cuối tuần. Tôi vẫn nhớ khi còn ở Nha Trang, mỗi buổi sáng sau khi chơi bóng rổ, tôi và pé Tiên-kon nhỏ bạn thân nhất của tôi vẫn thường đi xe bus lên Cầu Đá ngắm biển. Chúng tôi đi lên nơi cách xa bến tàu nên rất yên tĩnh, mát mẻ, thoải mái. Cảm giác được hét lên thật là sảng khoái và tuyệt vời. Đó là cách chúng tôi giải tỏa những gì bực bội trong một tuần. 1 thời gian ngắn sau này, chúng tôi không chơi bóng rổ nữa nên cũng không lên Cầu Đá, nhớ nơi đó thật. Nhiều lần về lại Nha Trang, có hẹn nhau lên đó nhưng vẫn chưa đi được. Đứa nào cũng mang bệnh lười. Hihihi. Thỉnh thoảng pé Tiên và cả AQuang cũng đi cùng tôi lên mộ mẹ, tụi nó luôn ở bên tôi mỗi khi tôi buồn. Họ là những người bạn đáng qúy của tôi. Họ chơi với tôi không vì một sự tư lợi mà tình cảm đó xuất phát từ trái tim của họ. Tôi cảm nhận được điều đó, tôi cảm nhận từ ánh mắt, từ hành động của họ. Chúng tôi đi học cùng nhau hàng ngày, ăn hàng cùng nhau, đi đâu cũng thấy 3 đứa dính chùm dính cục vào nhau. Vui thật đấy! Tôi sẽ chẳng bao giờ quên những gì pé Tiên và AQuang đã làm cho tôi.

Còn một nơi nữa mà ngày nào tôi cũng đến kể từ khi mẹ tôi qua đời, đó là chùa Long Sơn. Mẹ tôi an nghỉ ngay sau lưng Kim Thân Đức Phật. Một nơi luôn lộng gió, mát mẻ, yên tĩnh. Và cứ chiều chiều là tôi và bố lại lên đây thắp nhang cho mẹ và ông bà. Đó là một khoảng thời gian ngắn để tôi ở bên mẹ. Những lúc đó tôi lại nhìn lại mình, càng nghĩ lại tôi càng thấy mình thật là một đứa con bất hiếu. Từ bé đến giờ tôi không biết đã bao giờ tôi làm mẹ vui chưa mà chỉ thấy mình mắc sai lầm và mẹ đã luôn lo lắng cho tôi. Tôi thật là một đứa con hư. Nhiều lúc tôi muốn trốn tránh việc nghĩ lại những điều mình đã làm mẹ buồn. Nhưng không, thật sai lầm nếu tôi trốn tránh nó, tôi phải lấy đó làm kinh nghiệm cho mình. Thất bại là mẹ thành công. Tôi phải đối mặt với sự thật rằng tôi đã và đang là một đứa con hư, tôi phải thay đổi mọi việc. Tại sao ngày nào tôi cũng mắc sai lầm để bố phải la mắng không ngớt lời? Phải chăng tôi luôn muốn làm trái ý bố? Tôi không thể tiếp tục như thế này được, không những mẹ tôi ở dưới suối vàng buồn, mà còn bố tôi nữa. Tôi biết bây giờ bố rất thất vọng về tôi vì kết quả học tập năm lớp 10, nếu sang năm mọi việc lại như thế này thì liệu bố có sống với tôi đến khi tôi thực sự trưởng thành hay không? Liệu tôi có thể làm bố tự hào về tôi được hay không? Tôi luôn tự dằn vặt mình với những câu hỏi đó, và luôn cho rằng mình làm không được. Nhưng bây giờ, mọi suy nghĩ trong tôi đã thay đổi. Mọi người làm được thì tôi cũng phải làm được. Tôi vẫn còn 2 năm để chuẩn bị hành trang vào giảng đường đại học, và tôi phải cố hết sức. Tôi phải làm đựơc. Tôi không dám nói trước rằng mình sẽ làm điều gì, tôi sợ cái câu của ông bà ta ngày xưa là như thế này lắm "Nói trước bước không qua". Trường hợp này thì tôi đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi. Vì thế tôi chỉ biết là mình cần phải cố hết sức, không được nản lòng. Con của bố thì phải giống bố, phải có ý chí, phải luôn kiên định. Tôi nghĩ là tôi sẽ làm được. Tôi không muốn tôi phải có lúc lại hối hận như bây giờ, hối hận vì mình đã có quá nhiều lỗi với bố. Có hối hận thì cũng đã muộn rồi...

Còn nhiều kỉ niệm khi ở Nha Trang lắm. Kỉ niệm với gia đình, bạn bè, không thể nhớ hết được. Chỉ biết là tôi rất vui khi nghĩ về họ, tôi tự cười một mình khi nghĩ về họ, những lúc khuôn mặt họ xấu nhất cũng như lúc họ đẹp nhất. Tôi sẽ luôn nhớ mẹ tôi, pé Tiên, AQuang, AFát, nhóc Sơn, nhóc Thịnh,... Tôi sẽ luôn giữ hình ảnh của họ trong trái tim của tôi. Sẽ cố quên tất cả những kỉ niệm buồn, sẽ không nghĩ đến những kẻ không đáng để tôi quan tâm. Giờ đây, mọi suy nghĩ của tôi đều là Nha Trang. Nha Trang là nơi tôi sinh ra và cũng sẽ là nơi tôi nằm xuống...

"Con xin lá»—i mẹ, con xin lá»—i vì những hành Ä‘á»™ng ngốc ngếch của mình đã làm mẹ thất vọng, Ä‘iều mà con chÆ°a từng nói vá»›i mẹ. Tôi xin lá»—i Nha Trang quê tôi, xin lá»—i những người bạn đáng mến của tôi, xin lá»—i vì tôi đã làm các bạn buồn. Con yêu mẹ, tôi yêu bạn, tôi yêu Nha Trang, tôi yêu tất cả mọi người. Mẹ là quê hÆ°Æ¡ng của con, là thế giá»›i bao la của con, mẹ sá
º½ luôn nằm trong trái tim nhỏ bé mà chứa đầy tình cảm chân thật của con mãi mãi, tha lá»—i cho con, mẹ nhé!"

1 Responses (Leave a Comment):

n.l.f.b said...

Xúc động quá, chãy cả nước mũi, hix, thông cảm, đang còn bệnh, keke. Ráng lên, cấp ba nói khó thì thật cũng chẳng khó lắm đâu em ơi, chỉ cần chú tâm vào là ổn thôi. :D

Post a Comment