Chuyển tâm chuyển nhà

25 June 2007

Đi du lịch luôn là điều tôi mong đợi nhất mỗi khi hè đến. Nó là một trong những sở thích chung của gia đình tôi. Dường như du lịch đã ăn trong máu cả nhà. Cho đến nay thì tôi đã đi gần hết Việt Nam rồi. Cả gia đình quan niệm về du lịch không đơn thuần chỉ là đi chơi, giải trí, đi cho biết chỗ này chỗ kia, hay là chỉ mang danh là đi nhiều nơi. Chúng tôi xem việc đi du lịch như việc đọc sách vậy đó. Bạn đi du lịch bạn sẽ biết về phong tục tập quán của người dân nới đó, bạn sẽ biết những điều thú vị và mới lạ ở vùng đất bạn đến,... Như thế sẽ thú vị và dễ tiếp thu hơn nếu bạn đọc sách chứ đúng không? Gia đình tôi chỉ là những người làm công ăn lương nhà nước bình thường và không giàu có gì cả, nhưng rất phóng khoáng trong nhu cầu "ăn chơi" nếu cảm thấy nó thực sự cần thiết và bổ ích. Nhiều người nghĩ rằng gia đình tôi chắc hẳn là rất giàu có hoặc là có người ở nước ngoài về nên mới tổ chức đi du lịch khi nghe tôi kể về những chuyến du lịch của mình cùng gia đình. Hì hì! Tôi thắc mắc là tại sao người ta lại nghĩ vậy? Đi du lịch mà cũng phân biệt giàu nghèo hay sao? Nhà giàu mới là không đi du lịch nhiều đó pà kon ơi. Lo làm ăn quá thời gian đâu mà chơi với bời, rồi còn đi du lịch nữa chứ. Cuộc sống nên biết cách điều hòa mọi thứ, như vậy mới có cuộc sống tốt được. Biết cách làm việc, học tập, giải trí, biết cách chi tiêu thì bạn sẽ dễ dàng có được những điều gia đình tôi có thôi mà. Chẳng cần phải giàu có lắm đâu. Cuộc sống mà không hưởng thụ thì làm sao biết được những điều thú vị chứ.

Tôi thích nhất là đi Huế. Vì nơi đó có những điều mà tôi quan tâm, đó là lăng tẩm các vị vua, cung đình triều Nguyễn,... Tôi vẫn chưa đi hết các lăng. Nếu có dịp nhất định tôi sẽ đi Huế. Nơi mà tôi đang mong đợi là Sapa, sau đó là Bình Định (quê ngoại tôi đó). Tôi muốn được biết nhiều về Sapa, một nơi thu hút nhiều khách du lịch thì chắc hẳn sẽ có rất nhiều điều thú vị. Tôi không thể bỏ qua nơi đó được. Có thể sau chuyến đi Sapa tôi sẽ biết được cách nhảy sạp, cách dệt vải của người dân tộc thì sao... và biết cả cái lạnh thấu xương của miền núi miền Bắc nữa chứ. Hìhì! Đi vào mùa đông thì lạnh phải biết, có thể trời sẽ có tuyết nữa. Nếu đi Sapa tôi sẽ đến xem chợ tình, đó là cái đặc trưng của Sapa đó nha. Không thể bỏ ra được. Và điều quan trọng là được ăn nhiều thứ ở nơi đó nữa, những thứ chưa bao giờ được ăn cả. Nếu đi Bình Định, tôi sẽ đi thăm những người bà con bên ngoại mà tôi chưa bao giờ được gặp. Tôi sẽ được biết về vùng đất Bình Định và con người nơi đó như thế nào. Tôi cần phải biết một chút gì đó về quê ngoại. Đó là lí do tôi muốn đi Bình Định.

Đó là đi du lịch trong nước.Còn ngoài nước thì tôi chưa nghĩ đến. Nhưng nếu đã yêu thích việc đi du lịch thì không nên bỏ qua cơ hội được đi du lịch nước ngoài. Tôi đã rất tiếc khi không được đi Bắc Kinh và một số vùng nổi tiếng của Trung Quốc với bố mẹ vì phải đi học. Hồi trước cũng dự định đi Singapore, Hongkong, nhưng vì cái lí do muôn thuở đáng ghét là tôi phải đi học mà tôi không được đi. Hè năm nay định du hí ở Campuchia nhưng chắc cũng không được. Chán thật! Tất cả người lớn đều nói là cố học đi, sau này đi làm có tiền muốn đi đâu cũng được. Tôi thấy cái "chân lý" đó đúng được có 1 nửa thôi àh. Đi làm đúng là có tiền thật đấy, nhưng rồi thời gian đâu mà đi du hí nơi này nơi nọ chứ. Hổng lẽ chờ đến già nghỉ hưu rồi mới đi. Lúc đó già cả rồi, sức đâu mà tắm biển, leo núi nữa chứ. Bây giờ học sinh đúng là bị Bộ giáo dục đánh cắp tuổi thơ rồi. Hè mà chẳng đi đâu cả, suốt ngày học với học. Từ lớp Toán rồi lại đến lớp Lý. Học muốn khùng luôn mà tỷ lệ học sinh giỏi càng ngày càng hiếm. Pó hand! Học sinh bây giờ chẳng biết mùa hè là cái gì hết, mùa hè trong giới học sinh tụi tôi bây giờ gọi nôm na là học kì III. Nghe là biết thế nào rồi đó, chỉ có không bị "giam cầm" trong mấy cái nội quy của nhà trường thôi àh.

Đi du lịch nước ngoài thì nơi tôi không thể bỏ qua là Trung Quốc, Pháp, Italia, Anh. Đó là những nơi có nền kiến trúc rất nổi tiếng. Mỗi nơi một phong cách khác nhau. Chẳng như Việt Nam toàn là ăn cắp của người ta rồi trộn lại thành loại kiến trúc mà tôi gọi là "thập cẩm kiến trúc" chẳng đâu vào đâu cả. Kết hợp đẹp và phù hợp với nhau thì không nói làm gì, đằng này lại làm cho phong cách kiến trúc của nước người ta trông xấu hơn và mất đi cái đặc trưng của người ta khi mấy "ông" không ngại ngần repair and mix lại các kiểu kiến trúc, rồi gọi đó là tác phẩm của sự "SÁNG TẠO" của mấy "ông". Đúng là không biết xấu hổ. Có lẽ tôi qua bức xúc rồi. "Xì-tóp hia" là được rồi! Kiến trúc và thức ăn là điều tôi quan tâm nhất khi đi du lịch. Nó cho tôi biết được những văn hoá "lạ lùng" của nơi đó. Nhiều nước có phong tục tập quán rất lạ lùng mà tôi chẳng hiểu được. Vậy nên tôi cần phải đi, tôi phải giải đáp được những thắc mắc của tôi. "Có lẽ mình phải improve English của mình nếu có dự định đi nước ngoài". Lí do tôi muốn đi Trung Quốc là vì tôi muốn được đi thăm những cung điện, chùa chiền và cả Vạn Lí Trường Thành nữa, ngoài ra phải ăn mì hoành thánh ở chính xứ sở của nó nữa. Nói đến Pháp thì không thể bỏ qua Tháp Ep-phen, Anh thì có Big Ben, Italia thì có món Spaghetty. Hìhì. Hình như nghĩ đến nước ngoài có vẻ như còn xa xôi quá nhỉ. Hìhì. Nhưng mà tôi có quyền tưởng tượng mà. Đó là cái quyền vô hạn có thể tuần hoàn mà... "Tại sao lại có thể ngăn cản cái trí tưởng tượng của một con người như mình chứ". Kekekeke.

Có lẽ mình không nên tiếp tục nưa vì mình fải ... lên giường phi giấc nồng đây. hihihi. Hình như dừng lại ở đây thì vô duyên quá thì phải, nhưng không thể kiềm chế được con mắt nãy giờ cứ muốn xụp xuống của mình nữa rồi. Biiibiiii!

0 Responses:

Post a Comment