Chuyển tâm chuyển nhà

20 June 2007

the second day in Phu Quoc island == so^'ng cu`ng bie^?n

Để chuẩn bị cho buổi đi chơi vào ngày hôm sau, tôi đi ngủ sớm và chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không biết. Nhưng.....hix ha` hix ha`!!! Lạnh quá!! Chết kon mất! Nam mô A-di-đà Phật! Cái air conditioner vẫn cứ tỏa hơi lạnh ra ở 17 độ C thì phải, tìm cái remote mà không thấy đâu cả. "Pà chị iu dấu của mình quăng nó đâu rùi nhỉ?" Nhưng cái bệnh lười của tôi lại tái phát lần nữa + cơn buồn ngủ tiếp tục = ngủ tiếp trong cái mền để chống chọi với khí lạnh. Hix! Lúc đó cũng đã là 3h sáng rùi thì fải. Ngủ tiếp. "Phi giấc nồng thôi!"

Hélô ngày mới! Àh mới có 5h30 mà tôi đã dậy rùi => Chuyện lạ Việt Nam. "Ngủ ít vậy mà sao mặt mình tỉnh rụi zậy ta?". Bình thường 6h còn chưa muốn dậy nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, từ từ đánh răng cũng được, chờ pà chị iu dấu dậy rồi đánh răng luôn cho zui. Hihihi. Hổng phải ở dơ đâu nha pà kon, đừng có nghĩ bậy nha, tội nghiệp tui. Chẳng biết làm gì, chạy ra biển, Đi lượm vỏ ốc nữa, biển Nha Trang làm gì được như thế này, vỏ ốc có ở trên bãi cát biển nhiều lắm.

Pà chị iu dấu đã bị papa lôi đầu dậy, hihihi. Đi đánh răng thui pà kon, phải nhanh nhanh lên để ăn sáng rồi ta tiếp tục cuộc hành trình khám phá Phú Quốc nữa nè. Món dùng cho bữa sáng mình chọn là món "quốc tế". Vì sao gọi là món "quốc tế" nhỉ???? Đơn giản thui mừ, vì cho dù bạn đi bất cứ nước nào bạn cũng thấy người ta ăn cái món này, và nơi nào làm cũng giống nhau cả. Xin giới thiệu món quen ơi là quen, quen lắm luôn đó, chính là bánh mì ốp la. Hehhehe. Cộng với 1 ly nước cà chua => tuyệt thật. That's very nice!! Hic! cái dạ dày vẫn chưa no thì phải, tôi ăn nhiều lắm, không biết có đủ vốn liếng cung cấp power để hôm nay đi chơi không đây. Àh mà quên, xíu nữa còn đi ăn bánh canh nữa mừ. Nghe nói chỗ này ngon lắm. Ăn xong, chắc mình không thuộc loại sành ăn nên thấy món này đâu có gì đặc biệt, đúng là ngon thiệt nhưng mà....

Sáng hôm đó, chúng tôi đi câu cá ngoài biển. Con đường đi ra cảng tàu thiệt là xa và khó đi. Đường ở đây toàn là đất đỏ, trận mưa đêm qua làm cho con đường thêm lầy lội. Thật là khủng khiếp nếu bị té xe ở đậy. "Ui! áo quần mình sẽ nhuộm một màu đất đỏ". Hihihi````! "Và cái mặt xinh xinh của mình sẽ.... Ui cha! mình không muốn làm người da đỏ đâu". Mà thôi kệ tía nó. Nếu mà không đi con đường này thì tôi sẽ chẳng biết cách câu bạch tuộc của người dân nơi đây và còn được tặng một con ốc to nữa chứ. Người ta lấy cái vỏ ốc to bằng bàn tay (tên nó là gì tôi quên ùi, không fải ốc bàn tay đâu) đục 1 cái lỗ ở cuối con ốc để cột sợi dây cước vào, sau đó thả xuống biển chờ bạch tuộc "mắc bẫy" là kéo lên. Hê hê, dân Việt Nam ta thông minh thật đấy. "Mình cũng là người Việt Nam, chắc cũng không đến nỗi tệ nhỉ". Hi`hi`hi`. Sau khi được tặng một vỏ ốc, tôi và papa tiếp tục con đường đi ra bến cảng. Xe chúng tôi bon bon chạy theo con đường nhỏ nhiều ổ gà, ổ voi, nó khiến tôi bị xốc hông đau quá trời quá đất. Tôi không thích đi trên con đường ít người như thế này, buồn lắm, với lại tôi hay tưởng tượng bị bắt cóc hoặc là gặp cướp giữa những con đường vắng nữa. Nghĩ sâu xa một chút, nếu xe có bị gì đó, hoặc là gặp tai nạn giữa đường thì sẽ chẳng ai cứu giúp cả. Lúc đó chỉ có một mình, trời, đất và cây cỏ biết thôi. Hixhix! Sợ quá. Hàhà, đến nơi rồi, nắng cháy cả da. Bến cảng này làm tôi nhớ đến khu Cầu Đá ở Nha Trang quê tôi, cái cảnh sao giống đến thế, người và tàu thuyền cứ nườm nượp thế đó. "Mình nhớ Nha Trang quá!". "Thật tội nghiệp làm sao một kẻ nhớ quê!". Tàu của chúng tôi bắt đầu khởi hành. Việc đầu tiên là mua 2 con cá mú với giá 300k(mắc pà cố), 2kg bào ngư chỉ có 300k thui(rẻ quá chừng), có cả ghẹ nữa và tôi được khuyến mãi con sao biển màu đỏ. Dĩ nhiên là phải chộp 1 tấm hình với con sao biển đỏ này rùi. Papa chộp luôn 2 bức, hehe, có thứ để khoe với mấy nhóc bạn rùi. Không thể hoãn sự sung sướng này lại được. Lần đầu tiên được thấy con sao biển còn sống, nhưng sao nó không bò nhỉ, nằm im một đống. Đem phơi nó ra nắng, sau một thời gian thì nó đã khô đi, có lẽ nó chết rồi! Lần đi tàu trên biển này không có cảm giác thú vị như hồi đi Hạ Long vì sóng nhẹ quá, tàu đi một cách yên bình. Nhớ lại hồi đó, vui biết mấy nhỉ. Hi`hi`, cái tàu nó nhấp nhô trên sóng biển thích ghê luôn đó, tôi ngồi ngay mũi tàu, WOW, cứ như là sắp rớt xuống biển zậy đó. May là tôi không bị say sóng, chứ không thì sẽ không thể cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vời lúc đó. Một cảm giác rất Yomost!!

Tàu chúng tôi dừng lại một lúc lâu để mọi người xuống tắm biển và xem rạng san hô dưới biển. Trong lúc đó, những người thợ trên tàu xuống bắt nhum. Nếu không cẩn thận thì coi chừng giậm chân trúng mấy con nhum người không có gì khác ngoài mấy cái gai nhọn là đau lắm đó nha pà kon. Hix! nhìn mọi người tắm mà mê luôn, nhưng mà tôi không đem đồ bơi, hơn nữa...tôi không biết bơi, ở đây nước sâu ai mà dám xuống, đã tắm biển mà còn mặc áo phao thì còn gì vui nữa, ngại xuống lắm. Sau một hồi lầu suy nghĩ, quyết định xuống tắm cho vui thì...hic! mọi người lên tàu chuẩn bị đi tiếp đến 1 hòn đảo để ăn trưa. Mất hứng thiệt chứ!

Tàu thả neo tại một bờ biển, chúng tôi đi một chiếc thuyền nhỏ vào bờ. Một anh thợ trên tàu không may bị mấy con hàu bám trên đá cắt dưới bàn chân, chân anh ta chảy máu nhiều lắm, máu chảy nhìn mà thấy sợ luôn đó, tôi là chúa sợ máu mà, zậy cho nên rất có tương lai . . . không làm bác sĩ phẫu thuật. Hihihi. Điều đó đã làm giảm đi một chút vui trong chuyến đi này. Mong rằng anh ấy không sao. Bờ biển này không thích hợp cho chúng tôi ăn trưa cho lắm, nên mọi người quyết định đến một nơi khác gần đó. Nơi thứ 2 chúng tôi đến có nhiều người tắm biển, bãi biển này như một thiên đường vậy, nước biển xanh và trong vắt, cát trắng mịn, xung quanh là núi, bầu trời xanh như màu nước biển vậy. Bữa trưa hôm đó có gì nhỉ, để nhớ lại coi nào. Àh, bào ngư nướng là món tôi mong đợi nhất, còn có
mực, nhum, ghẹ, cá mú. Hix! ăn toàn là mấy món papa kiêng không ah, papa đành phải ăn 5 chén cơm với nước tương và rau sống. Tài thật đấy, chắc mình không ăn được zậy đâu. Bữa ăn vừa kết thúc, tôi và một số người chạy xuống biển. Hèhè! chỗ này nước cạn nên mới dám xuống đó. Chú Lê Hoàn hơi bị sung trong dzụ này đó nha! Nước biển ở đây trong và cạn thật, không có một chút sóng biển nào cả. Tắm biển mà cứ như tắm hồ zậy đó, đi ra xa thật là xa mà chưa ngập đầu, giống biển ở Đà Nẵng. Có điều biển Đà Nẵng nguy hiểm lắm đó, nhiều vòng nước xoáy dưới biển lắm, bạn nên cẩn thận là tốt nhất. Khoảng 4g mọi người chuẩn bị lên tàu về, chú Hoàn còn chưa muốn về nữa đó, nhưng biết làm sao được, chú Hoàn phải lên thôi. Nhìn cái tướng ốm yếu da bọc xương đó mà sao bữa nay khỏe ghê zậy ta, sức khỏe của chú Hoàn trước giờ không tốt lắm đâu do bị di chứng của thời đi thanh niên xung phong đó mà. Hôm trước tắm suối mới kinh chứ. Hihihi.

Chặng đường đi về có hơi hơi Hạ Long hóa ùi nè. Hihi``, sóng biển đã mạnh vào giờ chiều, con tàu dập dềnh trên sóng biển, tôi ngồi phía trên boong tàu, giống như mình đang bay zậy đó. Còn phải đi xe về khách sạn nữa sao? Ám ảnh con đường vắng vẻ đó lắm! Hic! Cuối cùng thì cũng về đến khách sạn khi trời đã chập choạng tối. Đói bụng quá trời quá đất. Lại đến nhà chú Phát ăn mấy món nữa nè. Tối nay papa không đi ăn nên fải mang cơm về. Hôm nay ăn cồi mai nướng xiên, lẩu chao, thịt muối chiên giòn+rau răm chiên giòn(lạ quá ha). Ăn no rồi lại buồn ngủ. Đó là cái vòng tuần hoàn mà những kẻ lười biếng như tôi thường gặp. Hôm đó, tôi hiến máu cho mấy con muỗi đáng ghét chắc cũng fải 1lít máu chứ không ít. Sưng hết cái chân của người ta. Hìhì, mấy con chó Phú Quốc dễ thương và thông minh ghê. Nghe kể chuyện mấy con chó của chủ nhà mà mắc cười dễ sợ. Ngồi ăn mà nghe ông chủ nhà dạy vài chiêu nấu ăn hơi bị phê. Phương pháp nấu hay thì không cần phải bàn cãi nữa, quan trọng là cái cách diễn đạt thành văn khiến cho người nghe lĩnh hội rất dễ và rất cuốn hút. Hỏi ra thì ông này trước kia là giáo viên dạy Văn. Ôi giời! Hèn chi, nói nghe thấy đã.

Đã trễ rồi, đoàn chúng tôi không nên ngồi lâu nữa, chào tạm biệt chủ nhà và ra về. Hic! tạm biệt mấy chú chó nhé. Tụi bay dễ thương quá!

Đưa cơm sang phòng papa là tôi nằm dài ra giường ngủ ngay, mệt quá xá. Tay chân bủn rủn hết ùi nì. Tối nay sẽ ngủ ngon lắm đây. Lại thêm một đêm nữa ngủ trong giá rét...(hi`, có lẽ nói hơi quá). Good night. Have a sweet dream!!!! Muazzzz!

1 Responses (Leave a Comment):

n.l.f.b said...

Ăn chơi sung sướng thật, keke, con gái miền biển lại ko biết bơi, lạ zậy? Khó hiểu qué.

Post a Comment